Đệ Nhất Danh Sách

Chương 952: Tuyệt Địa Phản Kích

Sau một hồi đại thắng, binh sĩ được nghỉ ngơi và hồi phục thời gian ngắn, nhưng các quân quan thì không.
Không đợi đồ ăn trong dạ dày mọi người tiêu hóa hết, P5092 đã tổ chức hội nghị tác chiến tạm thời khẩn cấp.
Trong doanh trướng chỉ huy không quá lớn chật ních các quan quân cùng tham mưu tác chiến.
Mọi người không rõ lắm, lúc này P5092 triệu tập tất cả lại để làm cái gì, không phải vừa đánh thắng xong một trận lớn sao?
P5092 quét mắt nhìn các quan quân trước mặt:
"Tuy chúng ta vừa đại thắng, thế nhưng các vị phải hiểu, kế tiếp chúng ta phải đối mặt với chiến đấu càng thêm tàn khốc.
Thời gian cấp bách, ta không thể thảo luận nhiều cùng các vị, mà phải trực tiếp an bài và bố trí công tác phòng ngự."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên tất cả cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm khó hiểu, phảng phất như trận địa phòng ngự này đã sắp gặp đại họa, chuyện này càng khiến bọn họ thêm nghi ngờ.
P5092 nhìn về phía binh đoàn số 1 nói:
"Lúc trước binh đoàn số 1 vẫn luôn giữ cương vị là đội cơ động, nhiệm vụ luân phiên canh gác tương đối thả lỏng, nhưng từ đêm nay trở đi sẽ khác.
Từ 12 giờ đêm đến 6 giờ sáng, ta muốn binh đoàn số 1 phải tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu phòng tuyến ở số 3."
Đoàn trưởng Binh đoàn số 1 Tiền Nghi Văn có chút sửng sốt:
"Trưởng quan, trước giờ mọi rợ chưa bao giờ tấn công vào sáng sớm.”
P5092 nhìn hắn một cái:
"Cũng chính vì điều này mà đây có thể là cái bẫy, khiến chúng ta lơ là cảnh giác, vì thế các ngươi phải đề cao cảnh giác hơn vào lúc đó.
Hơn nữa, ngươi cần phải làm tốt công tác tư tưởng với binh sĩ.
Từ hôm nay trở đi các ngươi sẽ nhận lấy nhiệm vụ trọng yếu nhất trong cả trận địa phòng ngự này."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, dựa theo những gì P5092 nói, nếu mọi rợ phát động tiến công mãnh liệt, nhất định sẽ chọn vào sáng sớm?
P5092 nói:
"Vũ khí nóng của người Trung Nguyên muốn bắn cần có tầm ngắm.
Về phía mọi rợ, chúng tập kích thì yêu cầu không cao như vậy.
Cân nhắc ưu thế từ hai bên, quân đoàn viễn chinh cũng có thể lựa chọn tập kích vào ban đêm, thời gian mà họ thời không lựa chọn nhất, cho nên đây chính là vấn đề.
Chuyện này ta chỉ giải thích một lần.
Kế tiếp, binh đoàn số 2 phải chuẩn bị cho tốt."

Đoàn trưởng binh đoàn số 2 nói:
"Đã rõ."
"Nếu như ta đoán không sai…"
P5092 nói:
"Quân đoàn viễn chinh tổng tiến công hội từ đêm nay bắt đầu, chậm nhất đêm mai.
Các vị, trận địa phòng ngự có thể thủ được hay không liền nhờ vào các ngươi, có lẽ vài ngày sau chúng ta đều sẽ táng thân ở đây.
Binh lực của mọi rợ nhiều hơn so với chúng ta.
Dù vừa đại thắng thì nhân số của chúng vẫn gấp mười lần trận địa.”

"Chắc các ngươi cũng hiểu, kế hoạch tác chiến của ta là muốn cùng một đổi mười với quân đoàn viễn chinh, cho nên tình huống lạc quan nhất là chúng ta sẽ đồng quy vu tận cùng mọi rợ ở chỗ này.
Vài ngày tiếp theo có thể các ngươi sẽ không có thời gian mà ngủ, sẽ có người bị thương, sẽ có người kiệt sức, nhưng ta hi vọng các ngươi sẽ mãi nhớ được vì sao bản thân ở đây.
Được rồi, tan họp."

Nói xong, từng quan quân rời khỏi doanh trướng chỉ huy, Vương Uẩn ở một bên hỏi:
"Ngươi cố ý nói ra tình huống bết bát hiện tại, không sợ ảnh hưởng sĩ khí sao?"
"Ta không nói thì bọn họ không tự suy ra được chắc?"
P5092 bình tĩnh nói:
"Kỳ thật mọi người đều rõ chúng ta sắp sửa phải đối mặt với những gì.
Tìm đường sống trong cõi chết mới là chuyện chúng ta nên làm, ta muốn thời điểm chiến đấu bọn họ nhớ kỹ giết đủ 10 mọi rợ họ đã hoàn thành nhiệm vụ, giết 11 mọi rợ thì chiến hữu của họ có thêm một con đường sông.
Đây là dũng khí đập nồi dìm thuyền, là lực lượng phản kích ở nơi tràn ngập tuyệt vọng."

"Vậy ngươi vì sao ngươi đoán được mọi rợ sẽ phát động cường công?"
Vương Uẩn nghi hoặc.
Nhưng P5092 không trả lời vấn đề này.
...
Trong bóng đêm nồng đậm, ở nơi hoang dã trên Tả Vân sơn, dưới từng ngọn núi to lớn, trận địa phòng ngự trở nên vô cùng nhỏ bé cùng vô lực.
Nhưng trên thực tế, trên trận địa phòng ngự đan xen ngang dọc trên trăm công sự phòng ngự cao chừng tới ngự của binh sĩ.
Đây là do quân đoàn viễn chinh không dùng vũ khí nóng.
Nếu họ dùng, binh lính của trận địa phòng ngự sẽ phải đào chiến hào và hầm trú ẩn rồi bắt theo lên lên để quan sát bên ngoài.
Công sự phòng chẳng khác nào từng dãy phòng ốc.
P5092 đặt tên cho từng cái, ví dụ như Chấn Hưng Đường các loại…
Đây không phải để tăng sĩ khí mà để trong lúc hỗn chiến, mệnh lệnh được truyền đạt nhanh hơn.
Kỳ thật, đây là một trong những phương pháp cổ xưa trong chiến tranh.
Từ khi con người có được thiết bị liên lạc thì cách này dần bị lãng quên, thế nhưng hiện tại thiết bị liên lạc ở chiến lữ số 6 không đủ nên P5092 chỉ có thể dùng cách này.
Lúc này, một người lão Binh trong Chấn Hưng Đường nghiêng người dựa vào công sự phòng ngự bên cạnh, khắc chữ lên vỏ đạn.
Nếu có người tới nhìn sẽ thấy tên này đang khắc mấy chữ Chấn Hưng Đường.
Chỉ là, tân binh vừa định nói gì đó thì lão binh bỗng nhiên đứng thẳng người nhìn ra bên ngoài công sự phòng ngự, cầm lên kính viễn vọng quân dụng bên người lên.
Xa xa, có bóng người màu đen tại nhanh chóng tiến đến, dòng người rậm rạp chằng chịt như thủy triều, da đầu lão binh run lên:
"Có địch tập kích! Nhanh, thông báo cho bộ chỉ huy, mọi rợ đến rồi!"
Trước đó, mọi người đều hiếu kỳ, rõ ràng bình thường mọi rợ sẽ không tấn công trong khoảng thời gian này.
Đến cùng mệnh lệnh của trưởng quan P5092 có đúng hay không a?
Hiện tại, tất cả mọi người đều đã có đáp án, mệnh lệnh của P5092 hoàn toàn chính xác.
Doanh trướng chỉ huy vừa nhận được tin, Vương Uẩn đã quay đầu nhìn về phía P5092:
"Rốt cuộc làm thế nào ngươi đoán được quân đoàn viễn chinh sẽ tới? Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi này của ta.”

"Bởi vì ta điều tra một số vật tư Thiếu soái…"
P5092 nói:
"Vật tư có số lượng rất nhiều, nhưng trong đó có một phần tư đều là bánh mì đen, ngươi cũng từng ăn số bánh mì đen đó, khó ăn vô cùng, dù là mọi rợ chỉ sợ cũng không thích ăn thứ này a?"
"Đúng vậy…"
Vương Uẩn nói:
"Ta cảm giác đó không phải thứ cho người ăn.”

"Điều này nói rõ vật tư của họ cũng lâm vào tình trạng thiếu thốn.
Khả năng cao hoàn cảnh ở phương bắc quá ác liệt, bọn họ ăn không đủ no nên mới xuôi nam…"
P5092 phân tích nói:
"Mà bây giờ, bọn họ vừa mới đột phá phòng tuyến Hỏa Chủng, vừa tìm được nguồn vật tư mới lại bị Thiếu soái cho tận diệt hơn phân nửa.
Tính cả vật tư của chính bọn họ cùng vật tư của Hỏa Chủng, Thiếu soái đều không có buông tha."

"Cho nên, kế hoạch lấy chiến tranh nuôi chiến tranh của bọn họ đã bị Thiếu soái cắt đứt…"
Vương Uẩn kinh ngạc nói.
"Không sai…"
P5092 nói:
"Hiện tại vật tư bị tận diệt, nếu không khởi xướng tổng tiến công, e rằng kế tiếp bọn họ khó lòng đánh thắng người Trung Nguyên, bản thân lại đói bụng.
Mặc dù nói qua có chút khó tin nhưng hiện tại quyền chủ động đã không do mọi rợ nắm giữ.
Có thể ngươi chưa nhận ra nhưng hiện tại bọn họ là phản kích khi bị dồn vào đường cùng…”
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cũng không nghĩ tới bản thân chỉ cướp vài đội vận chuyển vật tư lại có thể đưa ảnh hưởng lớn tới tất cả thế cục như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận