Đệ Nhất Danh Sách

Chương 833: Ngươi Không Xứng

Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận cùng nhau đọc báo.
Kết quả vừa đọc Nhâm Tiểu Túc liền ngây người, trên bản tin nói sau khi Hỏa Chủng rút lui, Vương thị bỗng phát động tiến công.
Chỉ một ngày đã chiến hai tòa thành của Khổng thị!
Quân thủ thành của Khổng thị không tham chiến, hai tòa hàng rào này thậm chí còn chẳng có tí lực chống cự gì, trực tiếp mở cổng thành đầu hàng!
Đầu hàng hẳn là chuyện mà Vương thị đã sắp xếp từ lâu.
Nghe nói có người một mực thuyết phục trưởng quan quân sự hành chính tối cao của hai tòa hàng rào.
Khi Khổng Đông Hải còn sống thì không sao, hiện tại Khổng thị loạn một đoàn, hai người này thấy khó lòng cầm cự nên trực tiếp dâng hiến cả hai hàng rào.
Sau đó, Vương thị để lại một chi binh thủ thành rồi bắc tiến nghênh địch.
Bấy giờ, Khổng thị chẳng khác nào vật trong tay của Vương thị.
Hai tòa hàng rào này giúp Vương thị có thể đông tiến không chút trở ngại.
Trên tạp chí còn có tin tức về chuyện hàng rào 176 bị tàn sát hàng loạt vì kẻ địch tới từ phương Bắc.
Hỏa Chủng bắc tiến bỏ qua chuyện tiến công Khổng thị, Vương thị lập tức nhảy vào.
Trong bài viết không nêu lên bất kỳ lập trường chủ quan nào, chỉ đơn thuần là ghi chép lại mọi chuyện.
Thế nhưng tới bản tin thứ hai, Nhâm Tiểu Túc lập tức nhận ra đây là do chính Giang Tự viết tay.
Toàn bộ bài viết đều là lập trường chủ quan của hắn, phê phán việc Vương thị chiến bại dẫn tới hàng loạt dân trong thành bị tàn sát cùng hành động nhân lúc cháy nhà hôi của kia.
Trong tạp chí còn có nói, người Thảo Nguyên đã sớm truyền tin có kẻ địch từ phương bắc tới hàng rào 176.
Sau đó 10 người, Vương thị hẳn nên bố trí binh lực xong xuôi ở nơi đó rồi.
Mặc dù Vương thị có binh sĩ tiến bắc nhưng binh chủ lực vẫn đóng quân tại biên cảnh Khổng thị kia mà.
Nếu Vương thị kịp thời tiếp viện, có lẽ hàng rào 176 sẽ không thảm như thế, hơn nữa còn cứu được rất nhiều người.
Trong quá trình hàng rào bị tấn công có rất nhiều nạn dân may mắn trống thoát thành công, xuôi nam muốn nương nhờ Vương thị thế nhưng họ đi hơn trăm dặm đường vẫn chẳng thấy viện quân Vương thị đâu cả.
Cuối cùng bị tộc đàn phương bắc thành công đuổi giết.
Bây giờ, Vương thị chẳng những không thủ được hàng rào 176, cũng không phái viện binh phản công, ngược lại phát động tấn công với Khổng thị, kẻ thù tới trước mắt không lo lại muốn cướp đoạt lợi ích nội bộ.
Điều này khiến Giang Tự cảm thấy cực kỳ phẫn nộ và bất lực.
So sánh ra, đối với hành động địa nghĩa diệt thân của Hỏa Chủng, Giang Tự thật sự rất khâm phục.
Họ có thể buông tha cho hàng rào 31, 32 đã sắp cướp được tới tay để quay về.
Đây là quyết định cực kỳ khó khăn.
Trong tin, Giang Tự có viết người Trung Nguyên phải nhớ kỹ quyết định này của Hỏa Chủng, hơn nữa cũng không được quên sự lựa chọn của Vương thị.
Cùng lúc đó, Giang Tự hiệu triệu tất cả liên minh hàng rào cùng chống lại kẻ địch ngoại lai.
Dã tâm của dị tộc đã quá rõ ràng sau chuyện tàn sát hàng loạt này.
Người Trung Nguyên hẳn nên vứt bỏ hết thảy hiềm khích lúc trước và đoàn kết lại.
Tin tức này vừa đưa ra, cả liên minh hàng rào không khỏi xôn xao.
Việc tàn sát hàng loạt khiến họ thật sự ngạc nhiên.
Vương thị lạnh lùng tính kế càng khiến mọi người phẫn nộ.
Trang thứ ba là bài phỏng vấn của tạp chí hi vọng với cao tầng Hỏa Chủng, nói về lòng tin của đối phương trong giai đoạn này.
Trang thứ tư là phát hiện của phóng viên trong quá trình phỏng vấn.
Hiện tại Hỏa Chủng đối mặc với kẻ địch ngoại lai có không ít khó khăn.
Tỷ như điều kiện chữa bệnh không đủ, dược phẩm thiếu thốn cùng các vấn đề vật tư này nọ.
Chung quy họ cũng vừa mới kết thúc chiến tranh với Khổng thị, trước đó chưa từng nghĩ đột nhiên xuất hiện kẻ địch từ phương bắc.
Vì thế Hỏa Chủng không chuẩn bị đầy đủ.
Những tập đoàn khác cũng tỏ vẻ xúc động khiến trách Vương thị.
Rất nhiều danh lưu trong xã hội tán dương Hỏa Chủng, sinh viên cũng bắt đầu quyên tiền cho tổ chức này.
Ngoài quyên tiền và dược phẩm còn có người tình nguyện bắc tiến nữa.
Đại học Thanh Hòa tổ chức một đoàn đội tự phát ngày đêm chuyển vật tư, trợ giúp cho Hỏa Chủng.
Đến trang thứ tư lại là một tin dù đã cũ nhưng vẫn khiến người khác giật mình: Đừng để bi ai của thời đại trở thành bi ai của ngươi.
Trong lúc này, câu nói bỗng nhen nhóm lên một tia sáng nhỏ trong bóng tối.
Nhâm Tiểu Túc bỏ tờ báo xuống, Dương Tiểu Cận thấy hắn cau mày thì hỏi:
- Sao thế?
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi;
- Lần này Giang Tự hành động gấp gáp có khi nào sẽ chọc giận Vương thị không? Số báo này một khi xuất bản chẳng khác nào cô lập Vương thị, hiện tại thủ đoạn Vương thị thô bạo như thế, Giang Tự sẽ an toàn chứ?
Dương Tiểu Cận nghe xong cũng hiểu Nhâm Tiểu Túc đang lo chuyện gì:
- Ta nghĩ hẳn không sao đâu, trên chuyện này cô cô ta vẫn có giới hạn.
Giang Tự có công kích thế nào thì hắn vẫn là nhà báo, không có lập trường chính trị, không phe phái, giết người như thế chỉ càng chọc nhiều người giận hơn thôi.
- Chỉ mong là thế…
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Nói xong hắn đưa tạp chí cho đám Vương Kinh.
Khi Vương Kinh xem tới tờ thứ năm, thấy được câu nói này đột nhiên nói:
- Ta thật muốn làm quen người nói câu này.
Nhâm Tiểu Túc ngồi một bên nhướng mày, không nói gì.
Bất quá Dương Tiểu Cận xác định hiện tại Nhâm Tiểu Túc đang khá là cao hứng…
Đến giờ ăn cơm tối, không chờ xe vận binh dừng hẳn, Nhâm Tiểu Túc đã cầm 10 cái cà mên nhảy ra ngoài, một đường chạy về chỗ nấu ăn.
Tay trái hắn cầm 6 cái, tay phải hắn cầm 4 cái còn lại giơ cao qua đầu.
Binh sĩ Hỏa Chủng thấy thế không hỏi kinh ngạc, họ chưa từng thấy ai lấy cơm như thế cả!
Binh sĩ làm bếp cũng khá kinh ngạc, trông tên này có khác nào Tháp Tháp Thiên Vương đâu!
Binh sĩ làm bếp kinh ngạc nói:
- May mà ta biết ngươi tới lấy cơm, bằng không còn tưởng ngươi cầm pháp khí tới muốn thu phục ta ấy chứ!
Nhâm Tiểu Túc mở từng hộp cơm ra:
- Lấy đầy chút nha!
Binh sĩ làm bếp bó tay.
Bất quá hắn cũng nhận thông báo từ phía trên, thiếu niên này có thể tới xếp hàng lấy cơm cùng binh sĩ nên không nói gì cả.
Lấy cơm xong, Nhâm Tiểu Túc lại cầm cà mên chạy về, chẳng khác nào một ngọn gió cuốn qua quân doanh cả.
Những nạn dân khác thấy Nhâm Tiểu Túc có thể lấy cơm lập tức lao tới.
Có điều họ lại bị binh sĩ Hỏa Chủng đẩy ra:
- Có biết quy củ không, quân chính quy của Hỏa Chủng lấy cơm xong mới tới lượt các ngươi.
Người trung niên đánh nhau với Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người:
- Vừa rồi tiểu tử kia lấy cơm được thì mắc gì chúng ta không thể? Đây chẳng phải là phân biệt đối xử à?
Binh sĩ Hỏa Chủng cười lạnh:
- Là trưởng quan phía trên phân phó như vậy.
Ngươi muốn thì tìm trưởng quan nói chuyện đi.
Thế nào, không dám à?
Binh sĩ này nói không sai, những nạn dân khác thật sự không có lá gan lớn như Nhâm Tiểu Túc, năm lần bảy lượt tìm quan quân yêu cầu này nọ.
Nói thật, điều này thật sự khiến T5092 cảm thấy mới lạ, vì thế mà nguyện ý trò chuyện với Nhâm Tiểu Túc nhiều hơn chút.
Đám nạn dân trơ mắt nhìn bọn Nhâm Tiểu Túc ăn uống thoải mái trên xe, họ chỉ có thể chờ Hỏa Chủng ăn xong, còn chút cơm thừa canh cặn mới được ăn, nói không chừng chút cơm thừa canh cặn đó cũng chẳng có.
Lúc này người trung niên cũng làm ra quyết định:
- Đi, để ta dùng cái đồng hồ này.
Ta không tin tới vậy rồi mà chúng ta vẫn không có cơm nóng ăn! Đợi đối phương nhận đồ xong, chúng ta lập tức đuổi đám người kia xuống xe để chiếm dụng!
Nói xong gã liền đi tìm P5092, chỉ là không chờ hắn kịp tới gần đã bị binh sĩ bên cạnh đối phương đuổi đi.
Người trung niên cười nói:
- Ta tới đưa trưởng quan ít đồ.
Binh sĩ lạnh lùng:
- Về đi, trưởng quan nói ngươi không xứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận