Đệ Nhất Danh Sách

Chương 869: Ta Vẫn Hơn Hắn Nhiều

Hỏa Chủng không giấu giếm tin tức vật thí nghiệm vẫn còn.
Họ rất công bằng nói cho Kỷ Nhất, sau đó từ Kỷ Nhất truyền tin tức cho tạp chí hi vọng đăng ra ngoài.
Hỏa Chủng cho rằng, bọn họ cần phải để tất cả mọi người biết, đầu sỏ khiến hàng rào 74 tan vỡ đến nay vẫn còn sống.
Hơn nữa tất cả mọi người phải càng thêm cẩn thận và cảnh giác.
Bởi vì lần này vật thí nghiệm xuất hiện còn có thêm mọi rợ bị chuyển hóa.
Kỳ thật, tin tức này chủ yếu là muốn truyền cho Vương thị.
Chung quy hiện giờ thế lực có thể chống lại địch nhân phương bắc cũng chỉ có Hỏa Chủng cùng Vương thị.
Trước đó, Vương thị không báo cho Hỏa Chủng biết chiến tranh tiến.
Lần này Hỏa Chủng truyền tin ra khắp mọi nơi.
Giang Tự cũng chẳng giấu giếm gì, thẳng thắn bày thỏ thái độ của mình về hành vi bảo thủ, giữ bí mật tin tức của Vương thị.
Bất quá, hiện tại vì không có P5092 đồng hành nên Nhâm Tiểu Túc không cách nào thấy được trên tạp chí viết gì.
Nói thật Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu Hỏa Chủng làm ra quyết định rất chính xác.
Tựa như hắn phải nhắc nhở Hỏa Chủng vậy.
Đứng trước đại nghĩa, Hỏa Chủng có nghĩa vụ phải nhắc nhở những người khác.
Chung quy so với mọi rợ mà nói, vật thí nghiệm một lòng muốn chơi chết toàn bộ nhân loại, muốn biến toàn bộ nhân loại thành giống loài của chúng.
Hành động này càng làm cho người ta chán ghét hơn.
Ba Ngôi, sinh viên Thanh Hòa đệ tử theo đoàn vận chuyển vật tư của Hỏa Chủng bắc tiến, vật tư Hỏa Chủng thật vất vả thu gom được nay chỉ còn một phần tư so với lúc trước.
Điều này khiến mặt binh sĩ Hỏa Chủng như mây đen kéo về.
Vì họ biết ý nghĩa của chuyện này là: Rất có thể tướng sĩ tiền tuyến sẽ không có cơm ăn!
Hậu phương Hỏa Chủng dốc sức thu gom hết thảy tài nguyên có sẵn để vận chuyển ra tiền tuyến.
Nói cách khác, dù không có chuyện của mọi rợ, kết quả cũng không khác là bao, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Thế nhưng dù ý chí binh sĩ Hỏa Chủng có kiên định tới đâu thì không có cơm ăn, lấy sức đâu mà đánh giặc.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc cùng các bác sĩ Ba Ngôi cùng ngồi trên xe vận binh, cỗ xe theo đường núi lắc lư một đường lung la lung lay tiến về phía bắc.
Hơn mười người ngồi trên một chiếc xe, xem như đã được ưu đãi lắm rồi.
Ngay từ đầu mọi người cho rằng họ tới đây để trị bệnh cứu người.
Kết quả trước khi xuất phát, vì để cám ơn họ mà Hỏa Chủng cố tình sắp xếp cho họ ngồi riêng một chiếc xe, không ngồi chung có những người khác của trạm y tế.
Bây giờ mọi người mới nhận ra sự đặc thù của Ba Ngôi.
Sau đó các thành viên Ba Ngôi nhớ lại, trước khi đi P3 từng nói riêng với Nhâm Tiểu Túc: Trưởng quan P5 ở tiền tuyền rất mong được gặp lại ngài.
Vì vậy mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, không ngờ đãi ngộ đặc thù như thế là dành cho Nhâm Tiểu Túc, mọi người chỉ là thơm lây mà thôi.
Những sinh viên Thanh Hòa không may mắn như vậy, phần lớn xe tải trong căn cứ bị hủy.
Lúc bắc tiến họ chỉ có thể ngồi chung với xe tải vận chuyển vật tư mà thôi.
Gió lạnh thổi qua mặt đám sinh viên, cả bọn nhìn về phương xa phiêu diêu.
Lúc trước Kỷ Nhất cũng muốn tìm P3 để giải quyết chuyện này, Kỷ Nhất rất nghiêm túc nói:
- Những học sinh này tới để đưa vật tư.
Chúng ta đưa nhiều vật tư cùng dược phẩm như vậy, vì sao cuối cùng lại nhận phải sự đãi ngộ?
Kết quả P3 rất bình tĩnh trả lời:
- Ta đại biểu cho Hỏa Chủng cảm tạ các vị đã quyên tặng vật tư.
Thế nhưng việc này cũng không gây ảnh hưởng gì tới kế hoạch tác chiến của chúng ta.
Kỷ tiên sinh, hẳn ngài cũng thấy, xe không đủ.
P3 tiếp tục nói:
- Hơn nữa ta cho rằng, chư vị đặt hi vọng trên người Hỏa Chủng chúng ta là vô cùng chính xác.
Nếu Hỏa Chủng bị diệt, như vậy kế tiếp ai còn có thể ngăn cản mọi rợ vì Lạc thành? Khổng thị sao? Khổng thị giờ chỉ còn là danh nghĩa.
- Cho nên nếu Hỏa Chủng không có, tất cả Trung Nguyên đều phải đối mặt với sự tiến quân thần tốc của quân viễn chinh đoàn.
Khổng thị đã xuất hiện tình trạng dân chạy nạn.
Bọn họ muốn chạy trốn về phía nam, nhưng nếu như Hỏa Chủng không còn, bọn họ chạy trốn tới đằng trời chỉ là vô đụng.
Xác thực P3 nói không sai, đại lượng cư dân Khổng thị, lưu dân cũng bắt đầu nhao nhao chạy trốn về hướng nam.
Có ít người là vì sợ hãi chiến tranh, có ít người vì không tìm được đồ ăn.
Binh sĩ Hỏa Chủng vây giết hàng rào 31 và 32, thu thập toàn bộ vật tư.
Lúc này đám cư dân hàng rào dù có tiền cũng không mua được đồ ăn, chỉ có thể rời khỏi hàng rào kiếm một con đường sống.
Lúc này mới qua không đến nửa tháng, ngay cả vỏ cây của hàng rào 31 và 32 cũng bị gặm sạch rồi!
Kỷ Nhất nghĩ nghĩ nói:
- Mọi người đều tới vì tiền tuyến phương bắc, các ngươi không thể đối xử với sinh viên như thế.
P3 lắc đầu:
- Ta biết, thế nhưng điều này là vô dụng trong chiến tranh, Hỏa Chủng chỉ nhìn kết quả.
Đại khái đây chính là nguyên nhân rất nhiều người chán ghét Hỏa Chủng.
Rõ ràng các sinh viên là tới đưa vật tư, nhưng bây giờ lại phải chịu tội, mà Hỏa Chủng cũng không cảm thấy họ làm gì sai.
Cho nên, mặc kệ Kỷ Nhất nỗ lực như thế nào, cuối cùng cũng không thể thay đổi hiện trạng của các sinh viên.
Trên xe của Ba Ngôi, vì lúc trước Lương Sách cõng Mạnh Nam tình cảm của hai người bọn họ bắt đầu ấm lên nhanh chóng.
Vừa lên xe, hai người lặng lẽ ngồi kế nhau, ngọt tới mức ai cũng cảm nhận được.
Chuyện này để tất cả mọi người hiểu rõ cái gì gọi là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, cái gì gọi là hoạn nạn thấy chân tình, cái gì gọi là nước xa cứu không được gần hỏa.
Không quan tâm Mạnh Nam thích một người khác nhiều thế nào.
Cuối cùng vẫn bị cảm động khi gặp được người giúp đỡ mình lúc hoạn nạn đó thôi.
Bấy giờ, Mạnh Nam cảm thấy cảm tình hai bên thủy chung không có đột phá mới thì chủ động hơn.
Nàng lấy một lọ kem ra, kết quả ai nha một tiếng:
- Nhiều quá, Lương Sách đưa tay qua đây, ta thoa kem chống nắng cho.
Ta lấy hơi nhiều.
Sau đó, Mạnh Nam cầm chặt tay Lương Sách, bắt đầu bôi kem cho hắn.
Đây là lần đầu tiên Lương Sách được Mạnh Nam nắm tay.
Tâm tình một kích động, dứt khoát biểu lộ:
- Mạnh Nam, kỳ thật ta vẫn luôn muốn nói với ngươi, ta thích ngươi đã lâu rồi.
Từ lúc hai ta thực tập cùng một chỗ, ta đã luôn lẳng lặng dõi theo bóng dáng của ngươi.
Làm bạn gái của ta được không?
Mạnh Nam rụt rè một chút:
- Ta cũng đâu đẹp lắm, ngươi nhìn những sinh viên Thanh Hòa kia đi, có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp.
Lương Sách ngay thẳng nói:
- Ngươi yên tâm, ta liền thích không phải vì ngươi xinh đẹp đâu!
Toàn bộ người trên xe đều choáng váng, bọn họ thế nào cũng không nghĩ đến Lương Sách lại trả lời như vậy!
Mạnh Nam chỉ là rụt rè một chút mà thôi, ngươi lại khen hai câu, nói mấy lời dễ nghe, chẳng phải việc này thành rồi sao?
Vèo một tiếng, chỉ thấy Mạnh Nam đúng là trực tiếp đưa tay rút đi về, sau đó lạnh lùng nói:
- Trước kia ta cũng không tiêu chuẩn kén vợ kén chồng gì.
Nhưng thẳng đến khi gặp được ngươi, ta liền tự nhủ, lấy ai cũng không lấy người như ngươi!
Nhâm Tiểu Túc ngồi ở bên cạnh Dương Tiểu Cận nhỏ giọng nói thầm:
- Ta vẫn hơn hắn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận