Đệ Nhất Danh Sách

Chương 886: Chờ Đợi


Khi sáu chi binh sĩ chủ lực của Hỏa Chủng tiến về cánh rừng, phía sau là đoàn bộ binh khổng lồ với xe bọc thép và xe tăng yểm hộ, nhìn lên dị thường tráng lệ.
Binh sĩ Hỏa Chủng di chuyển ngay hàng thẳng lối, cả ngàn binh sĩ tạo thành trận địa rậm rạp chằng chịt khiến những binh sĩ đứng trên Trường Thành nhìn xem mà không khỏi phấn khởi. Đây chính là sức mạnh của người Trung Nguyên a.
Bởi vì đạn đạo oanh tạc nên lửa đã dấy lên trong rừng. Thế nhưng một cơn mưa đầu xuân đã dập tắt khi thế lửa còn chưa kịp hình thành.
Lúc này, sư đoàn số 3 không đi cùng binh sĩ chủ lực mà cử ra một đội trinh sát cùng một đội bộ binh giống y đúc hôm qua.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi qua P5092 vì sao lại an bài như thế. P5092 trả lời là, chủ lực của sư đoàn số 3 kỳ thật vẫn luôn là pháo binh, mà pháo binh am hiểu nhất là địa chiến. Nếu tham gia và việc chiến đấu cần sự linh hoạt, pháo binh ngược lại sẽ trở thành vướng víu.
Cho nên, thay vì mang theo vướng víu, còn không bằng để pháo binh ở Trường Thành mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của họ.
Trong lòng P5092 vẫn có chút bất an như cũ. Vạn nhất cánh rừng phương bắc thật sự có vấn đề gì đó thì ít nhất vẫn còn pháo binh ở trên Trường Thành yểm hộ cho binh sĩ lui lại.
Sau khi vào rừng, P5092 bỗng nhiên lệnh cho xe bọc thép dừng lại bên cạnh Nhâm Tiểu Túc. Hắn đi đến bên cạnh xe nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Ta cần ngươi phải luôn giữ liên lạc."
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
"Vì sao?"
"Bởi vì ta cần kiến thức về mọi rợ và sinh tồn nơi hoang dã của ngươi để đánh trận này.”
P5092 giải thích nói:
"Lúc ở trận chiến Đại Thạch sơn, còn có trận chiến ngày hôm qua, ta phát hiện sự hiểu biết của mọi rợ đã vượt qua cả sự tưởng tượng của ta, vì thế trận chiến này cần ngươi cung cấp một ít trợ lực."
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ nói:
"Nhưng ngươi mới là chỉ huy a."
P5092 lắc đầu:
"Việc chỉ huy cũng không phải một người độc đoán, mà là lợi dụng hết thảy tài nguyên, tin tức, người hữu dụng để đánh thắng trận chiến."
Quan chỉ huy từ trước đến nay không phải vạn năng, về thăm dò tin tức hắn không bằng lính trinh sát, chính diện tác chiến hắn không bằng T5, thế nhưng P5092 có thể trở thành người nổi bật trong số các tướng lãnh cao cấp là vì hắn giỏi mượn lực.
Lúc trước trên núi Đại Thạch cũng thế. Hắn tự nhận bản thân không thể giải quyết việc mọi rợ đánh lén quân doanh thật tốt nên đã mời đội đặc chủng tới chấp hành nhiệm vụ này.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy tính tình này rất tốt, chiến tranh là thực tế. Cho dù ngươi cố nói nói bản thân có thể làm được hết thảy thì kết quả cũng không đóng kịch chung với ngươi.
P5092 đột nhiên nói:
"Hơn nữa, chiến trường chính diện cần hai tay súng bắn tỉa để tiến hành áp chế hỏa lực. Cho nên vừa rồi ta đã suy nghĩ thật kỹ, ngươi cùng Tiểu Cận cô nương đi theo đoàn trinh sát, những lính trinh sát đó sẽ trở thành vướng víu cho hai người các ngươi, không bằng các ngươi đơn độc hành động đi."
T40219 vẫn đang ngồi trong xe bọc thép. Hắn nghe được trưởng quan nói trinh sát vướng víu thì có chút cạn lời. Tuy hắn cũng biết đây là sự thật nhưng trưởng quan à, ngươi có thể nói nhỏ chút được hemz...
Trinh sát đối với Hỏa Chủng mà nói tuyệt đối không phải vướng víu, nhưng trong lòng lính trinh sát tự hiểu, nếu Nhâm Tiểu Túc đi cùng với bọn họ thì thật sự sẽ bó tay bó chân người ta a..
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nhảy xuống xe bọc thép nói:
"Được rồi, vậy hai người chúng ta sẽ đơn độc hành động, ta cũng hiểu được như vậy sẽ tốt hơn."
Chỉ có như vậy, hắn và Dương Tiểu Cận mới có thể tỏa hết tài năng, trở thành u linh trên chiến trường.
P5092 đưa mắt nhìn hai người Nhâm Tiểu Túc rời đi. Lúc ra đi, Nhâm Tiểu Túc còn mang theo một tấm bản đồ, phía trên đánh số từng địa hình để thuận tiện Nhâm Tiểu Túc cho truyền tin.
Chiến tranh bắt đầu rồi, trong rừng rậm rền vang rung động. Cánh rừng vốn u tĩnh nay trở nên náo nhiệt hơn. Đám chim trên ngọn cây đã sớm bị kinh sợ mà bay lên thiên không.
Sáu chi đội Hỏa Chủng có nhân số cực kỳ đông đảo. Nguyên bản vị lão nhân kia hạ lệnh P5092 tới chỉ huy trận chiến đấu này nhưng trên thực tế Hỏa Chủng vẫn chưa có văn kiện bổ nhiệm chính thức cho P5092 là Tổng Tư Lệnh tạm thời. Vì thế, quyền chỉ huy của P5092 chỉ vẻn vẹn dừng lại ở việc chế định kế hoạch tác chiến. Một khi chiến tranh thực sự bắt đầu, những tướng lãnh cao cấp khác không hề bị hắn tiết chế.
Trong trận chiến này, vài vị tướng lãnh cao cấp đều có tâm muốn tranh giành chức Tổng Tư Lệnh. Đây cũng là lúc trước có người nhằm vào P5092, không muốn cho hắn tiếp tục một mình lĩnh công.
Nhưng bây giờ thì sao, bọn họ lại phát hiện P5092 chỉ dẫn theo một chi bộ binh lữ, thế này sao có thể đoạt công cùng những người khác? Trong lúc nhất thời, vài tướng lãnh cao cấp không khỏi thả lỏng.
Nhân số một chi bộ binh rất nhiều, đối diện với trận chiến tranh này thì có phần hơi ít.
Trong mắt các tướng lãnh cao cấp khác, những đội khác đều dốc hết hỏa lực, sao sư đoàn số 3 nhà ngươi chỉ xuất ra một chi bộ binh, dù có lập công đi nữa cũng không cách nào so với những người khác.
Cho nên, rất nhiều tướng lãnh cao cấp thậm chí còn cảm thấy P5092 yếu thế, không có ý định tranh giành chức vụ Tư lệnh.
Mỗi tiếng đồng hồ, sáu chi binh sĩ Hỏa Chủng đều phải tiến hành báo cáo tình hình chiến tranh một lần. Một bên để những binh sĩ khác có thể kịp thời biết được tin tức chiến trường và đưa ra những quyết định có tầm chiến lược.
Mới chỉ là đợt báo cáo đầu tiên, các tướng lãnh cao cấp khác đã phát hiện, bộ binh sư đoàn số 3 tiến lên với tốc độ còn chậm hơn một chút với các chi đội khác.
Tất cả các đội chiến bộ khác đều cố gắng tiến quân nhanh để lập công, thế nhưng sư đoàn số 3 lại không nhanh không chậm, căn bản không vội.
Tới đợt báo cáo thứ hai, những đội chiến bộ khác đã bắt đầu chính diện giao chiến với quân viễn chinh đoàn, trong thông báo có vô số thông tin về người số lượng kẻ địch bị giết và số lượng binh sĩ bỏ mình.
Thế nhưng có một tướng lãnh cao cấp chợt phát hiện, sư đoàn số 3 dù là số lượng giết địch hay số lượng bỏ mình vẫn là con số không.
Phảng phất như sư đoàn số 3 chỉ đứng ở ngoài quan sát, các người đánh là chuyện của các người, chúng ta xem là chuyện của chúng ta...
Các tướng lãnh cao cấp khác tự nhủ trong lòng, chẳng lẽ P5092 thật sự không có ý định tranh đoạt vị trí Tư, đây là vì hắn bị nhắm vào trên hội nghị nên chủ động rút lui?
Kỳ thật đến cùng sư đoàn số 3 giết được bao nhiêu kẻ địch không trọng yếu, điều mọi người để ý chính là thái độ của P5092.
Bất quá như vậy cũng tốt, P5092 không tranh giành, mọi người sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh có năng lực.
Giờ này khắc này, P5092 đang ngồi trong xe chỉ huy nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi bộ binh tiến vào cánh rừng thì tốc độ tiến quân đã chậm lại. Sĩ quan phụ tá thấy vậy không khỏi tức giận. Phải biết, nếu P5092 trở thành Tư lệnh, nói không chừng hắn có thể ngồi lên vị trí của trưởng quan bây giờ a.
Thế nhưng P5092 không vội, hắn có gấp cũng vô dụng.
"Trưởng quan, những đội khác đều đanh đánh nhau…"
Sĩ quan phụ tá ở một bên nhắc nhở:
"Binh lực của chúng ta vốn ít hơn so với những người khác..."
"Ta đang đợi…"
P5092 không mở mắt.
"Ngài đang đợi cái gì ?"
Sĩ quan phụ tá hỏi.
Lúc này, âm thanh bình tĩnh của Nhâm Tiểu Túc vang lên từ máy truyền tin:
"Tới vị trí A17, sau đó chuyển hướng sang A21 và tiến hành mai phục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận