Đệ Nhất Danh Sách

Chương 470: An Kinh Tự

Trung Nguyên nằm ở ngã ba của ba con sông phía Nam hàng rào 73. Mỗi khi hạ về, mặt trời trên cao chiếu rọi khiến nước sông dâng lên hơi nước.
Sông lớn vừa trải qua mùa mưa dầm, nhiệt độ cao khiến khí lưu nơi này tạo hạn hạn, nhiệt độ mặt đất cực kỳ cao.
Cho nên hàng rào 73 còn được gọi là hàng rào Bếp Lò.
Trong biệt thự ở phía bắc đường Long Dương có người cãi nhau không ngừng. Nơi này đang tiến hành hội nghị gia tộc. Quảng trường bên ngoài biệt thự có hơn 10 chiếc xe sang trọng lẳng lặng đậu ở đó. Đám tài xế vừa hút thuốc vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm, đợi ông bà chủ của mình ra.
Trong phòng họp có người lớn tiếng nói:
- Vương gia ở phương Bắc đang đả thông thương lộ. Nếu mặc họ tiếp tục phát triển, chẳng phải ngồi chờ chết?
Có người phản bác:
- Bây giờ không phải lúc đánh nhau. Bây giờ chuyện quan trọng nhất của chúng ta là chú ý động tĩnh phía đông, không thể xem thương đám người kia được.
Người vừa phản bác là một đại thúc có ria mép, sắc mặt người này bình tĩnh, cà vẹt màu đen nổi bật trên nền xanh thẫm của quân trang, trông vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, người nói chuyện ban đầu cười lạnh:
- Chu Sĩ Tể, tập đoàn Thanh Hòa luôn an phận ở một góc. Từ trước tới giờ không tham gia tranh đoạt của Trung Nguyên thì có gì đáng sợ. Ta thấy ngươi đang không phân rõ địch ta thế nào đấy.
- Ta cũng không xem tập đoàn Thanh Hòa như kẻ địch. Chỉ là nghe nói tập đoàn đó nắm giữ được phương pháp tạo ra siêu phàm giả. Hiện tại ta cho rằng chúng ta nên tìm cách lấy được phương pháp này.
Đại thúc ria mép nhìn tài liệu bày kín trước mặt rồi nói.
- Cũng đâu thấy họ có được bao nhiêu siêu phàm giả.
Có người phản bác.
- Lúc này, chúng ta cần để tâm tới những việc liên quan tới siêu phàm giả hơn.
Đây là đấu tranh giữa phái chủ chiến và phái bảo thủ. Có điều lần hội nghị này vẫn chưa đưa ra được kết quả gì hết.
Lại hai giờ nữa trôi qua, các đại nhân vật của Chu thị mới nhao nhao rời khỏi. Người của phái bảo thủ cáo biệt Chu Sĩ Tể, có người muốn mời hắn uống hai chén nhưng bị đại thúc cự tuyệt.
Chu Sĩ Tể đứng ở đường nhỏ trước biệt thự, lễ tân cùng bảo vệ đã chờ. Lễ tân mở cửa xe cho Chu Sĩ Tể, đại thúc gật đầu xem như chào hỏi rồi đi vào.
Limousine màu đen chạy khỏi biệt thự. Một trước một sau có hai chiếc xe mô tô hộ tống. Phụ tá ngồi ở hàng ghế trước cầm một phần văn bản, nói:
- Người bàn bạc với tập đoàn Thanh Hòa đã về, họ vẫn cự tuyệt đề nghị của chúng ta như trước.
Chu Sĩ Tể nhắm mắt dưỡng thần, biểu tình không chút gợn sóng.
Lúc này, trên một tòa nhà cao tầng ở nơi xa đang dùng kính viễn vọng quân dụng quan sát hành tung đoàn xe. Khi hắn xác định được đối tượng thì quay người ra sau, thả ba con bồ cầu lên trời.
Tiếng vỗ cánh vang dội của chim bồ câu khiến người ta không khỏi vui sướng.
Bên kia, có cư dân cẩn thận từng li từng tí quan sát cao ốc.
Khi hắn thấy ba con chim bồ câu bay đi thì nói với ba người đang cầm súng bên cạnh:
- Mục tiêu làm đúng theo kế hoạch, chuẩn bị chiến đấu thật tốt.
- Lần ám sát Hứa Thành Công này không được phép thất bại.
- Các ngươi nói xem, chúng ta làm xong vụ này thì có cơ hội gia nhập An Kinh tự không?
Dường như An Kinh tự trong miệng họ là một tổ chức mà không phải chùa miếu gì. Chung quy, trên đời không có đạo lý giết người xong mới được vào chùa miếu…
Vào lúc này, một thanh niên trẻ tuổi bước ra khỏi bóng mờ bên cạnh. Thanh niên thở phào một hơi, nhếch miệng cười nói:
- Rốt cục cũng tìm được các ngươi. Bất quá An Kinh tự không phải nơi loại người như các ngươi có thể gia nhập.
Bốn tên sát thủ nhanh chóng giơ súng chỉ về phía người trẻ tuổi:
- Người từ đâu chạy ra thế? Vẫn luôn trốn trong phòng bếp à?
Trong tay người trẻ tuổi là một ly nước trái cây, hắn khẽ cười:
- Đừng gấp đừng gấp, để ta uống nước xong đã.
Nói xong, nóng súng bốn tên sát thủ uốn lượn, nhìn qua chẳng khác nào bánh chẻo.
Năm phút sau, người trẻ tuổi rời khỏi tòa nhà. Trên áo sơ mi của hắn có một vết máu màu đỏ, biểu thị cho sự kết thúc của bốn tên sát thủ.
Hắn nhíu mày nhìn thoáng qua vết máu, đưa tay quệt một cái, vết máu biến mất không thấy đâu.
Tiếng chuông vang lên từ phía xa xa, chim bồ câu trên quảng trường bị tiếng chuông kinh động, nhao nhao bay lên trời.
Đột nhiên, hắn rút một con hạc giấy ra:
- Nhiệm vụ hoàn thành, tiền thuê trừ vào tiền nợ của ta đi. Đây chỉ là một ít nhân vật nhỏ, họ cũng không biết cố chủ sau màn là ai.
Nói xong hắn thả con hạc ra, con hạc bay lên trời cao, xuyên qua sông lớn, bay về phía Bắc.
Hạc giấy sẽ truyền lại tin tức ở nơi đây. Giữ đàn bồ câu, hạc giấy trông chẳng có gì nổi bật.
Về phần hạc giấy bay tới nơi nào, người trẻ tuổi cũng chẳng biết.

Một thiếu niên đang đi trên đường núi phương bắc. hắn theo sông ngòi một đường đi tới, dường như tìm kiếm gì đó, lại như sợ bỏ lỡ thứ gì.
Cả ngọn núi toàn là đất vàng, chỉ có tiếp tục đi về phía đông, từ thân núi mới dần trở nên xanh tươi.
Dường như do không tìm được manh mối gì mà thần sắc thiếu niên hơi thất vọng.
Bất quá đây cũng là chuyện tốt, không thấy được thi thể, như vậy người sẽ còn sống, đúng không?
Hắn đi như vậy liên tục nửa tháng, kỳ thật nếu thiếu niên đi nhanh hơn, e rằng chỉ bốn năm ngày là rời khỏi núi. Thế nhưng vì để tìm kiếm mà chậm trễ không ít thời gian.
Thiếu niên chợt nghe có tiếng chặt cây phía trước, hắn đi chậm lại, đi không được bao xa liền thấy một đám lưu dân công nhân đang mang nón bảo hộ thi công.
Những lưu dân đó thấy thiếu niên thì phản ứng đầu tiên là ngây ngẩn cả người:
- Bằng hữu, ngươi tới từ đâu vậy? Sao lại từ trong núi ra?
- Không phải, ta lạc đường, không cẩn thận nên tới đây. Ta tới Tây bắc.
Thiếu niên cười nói:
- Người anh me là người nơi nào?
- Chúng ta là thợ đốn củi của hàng rào 16, lưu dân.
Thợ đốn củi lớn tuổi nhất nghi ngờ nói:
- Tây bắc? Là trốn chiến loạn mà tới à? Gần đây có rất nhiều người tới từ bên đó, nghe nói ở đó có chiến tranh.
- Vâng…
Thiếu niên cười nói:
- Ta là trốn chiến loạn tới đây. Bên kia đánh nhau ghê lắm.
- Ai, nghe nói siêu phàm giả nơi đó đặc biệt lợi hại a. Có người tới từ hàng rào 146 rồi ở lại trấn của chúng ta luôn. Họ nói hàng rào 146 là bị một thiếu niên phá hủy. Bây giờ siêu phàm giả dữ dội như vậy hả, chỉ một người mà đánh sập cả một hàng rào?
Thiếu niên có chút sửng sốt, cười nói:
- Ta cũng không biết, ta chưa từng tới hàng rào 146.
- À à, liên lạc ở chỗ các người bất tiện, không biết cũng bình thường.
Thợ đốn củi gật đầu:
- Ta là Từ Á Huy. Nếu ngươi lại đường thì đợi chút ta dẫn ngươi về thị trấn. Trước ở tạm ở đó, muốn vào hàng rào chắc không được đâu. À, anh bạn tên gì?
Thiếu niên cười cười:
- Cảm ơn lão ca, ta là Nhâm Tiểu Túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận