Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1032: Bệnh Tâm Thần


Vì sao Khánh Thận lại đến Khánh thị, kỳ thật đây vẫn luôn là thắc mắc trong lòng La Lam. Khi còn ở Thánh sơn, phục chế thể của Lý Thần Đàn cùng Trần Vô Địch vừa gặp đã muốn đối đầu với họ. Trong lòng phục chế thể, họ luôn muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân và thắng được bản thể chính.
Bởi vì Hỏa Chủng đã nói với hai người họ, họ được tạo ra từ gen của Lý Thần Đàn và Trần Vô Địch kết hợp cùng máu của thần, vì thể hẳn họ sẽ lợi hại hơn bản thể chính một ít.
Nhưng chỉ cần bản thể vẫn còn, phục chế thể vẫn chỉ là phục chế thể, phục chế thể của Lý Thần Đàn cùng Trần Vô Địch không cam lòng sống dưới bóng một người khác.
Thế nhưng sự thật chứng minh, phục chế thể không bằng bản thể thật, tựa như Nhâm Tiểu Túc nói, vì ý chí khác nhau.
Mà Khánh Thận thì kỳ quái hơn, từ đầu đã không có địch ý với Khánh Chẩn, hơn nữa vừa mở miệng đã muốn đi Tây Nam. Hơn nữa phảng phất như đã dự đoán được gì đó, tình nguyện làm thế thân của Khánh Chẩn.
Việc này khiến La Lam cảm thấy rất kỳ quái, hắn từng tìm cơ hội hỏi một lần:
"Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới việc trở thành một Khánh Thận chân chính?”
Khi đó Khánh Thận cười nói:
"Ta khác những phục chế thể khác, so với bọn họ ta thông minh hơn, vì thế ta biết rõ bản thân có chênh lệch thế nào với Khánh Chẩn. Đôi khi, tự hiểu lấy mình cũng là một loại trí tuệ, đúng không?”
Cho tới nay, số ít những người biết về sự tồn tại của Khánh Thận đều cảm thấy mị lực của Khánh Chẩn quá mạnh, vì thế ngay cả phục chế thể cũng bị chinh phục, cam tâm tình nguyện trở thành một phần trong kế hoạch của Khánh Chẩn.
Thế nhưng, La Lam cảm thấy chuyện không đơn giản. Không phải Khánh Thận có tâm tư gì xấu, cơ mà La Lam vẫn luôn cảm thấy Khánh Thận có mục đích khác.
Gần đây, vì Khánh Thận làm thế thân nên thỉnh thoảng sẽ gặp La Lam, khi ấy hai bên sẽ nói với nhau vài câu.
Dần dà, tuy vẫn còn ngăn cách nhưng không tới mức giương cung bạt kiếm nữa.
La Lam nhìn bộ dáng đáng đánh đòn của Khánh Thận, đột nhiên hỏi:
"Ngươi hiểu rất rõ hai anh em nhà ta?”
"Đương nhiên…"
Khánh Thận cười nói:
"Ta thậm chí còn biết chuyện thời niên thiếu của các ngươi. Ngươi dẫn Khánh Chẩn quần chiến với Khánh Nghị và anh trai hắn. Kết quả ngươi bị đánh cho mặt mũi bầm dập nhưng Khánh Chẩn được bảo vệ rất tốt. Về sau các ngươi cùng hai anh em Khánh Nghị không đánh không quen, lén lút lui tới rất nhiều, nhóm lão đầu tử Khánh thị cũng không biết việc này. Ta đoán các ngươi là đồng bệnh tương liên, chung quy đều là những hậu duệ ngoài rìa của Khánh thị, không bằng đám Khánh Duẫn kia."
Hiện giờ, Khánh Duẫn đã chết, Khánh Nghị trở thành quan chỉ huy quân sự của Khánh thị, cũng là nhân vật chỉ đứng sau Khánh Chẩn và La Lam.
Anh trai Khánh Nghị là hiệu trưởng tại đại học của Khánh thị trong hàng rào 111. Vốn Khánh Chẩn muốn mời đối phương nhậm chức nhưng anh trai Khánh Nghị hình như thích bầu không khí trong đại học hơn.
Phục Khánh Thận cười nói:
"Sự chú ý của Hỏa Chủng dành cho hai người các ngươi vượt quá tưởng tượng của các ngươi. Đương nhiên Hỏa Chủng cũng có mục tiêu khác, lúc đó bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm ký chủ cho ba giọt máu thần linh kia. Hẳn ngươi không ngờ được, ban đầu ngươi mới là trọng điểm theo dõi của họ, sau này mới biến thành Khánh Chẩn. Đương nhiên, sự thật chứng minh Khánh Chẩn lợi hại hơn một ít. Ta nói vậy, ngươi sẽ không tức giận chứ?"
"Em trai ta vốn lợi hại hơn ta, có gì sai đâu… "
La Lam tùy tiện lên tiếng:
"Bất quá vì so Hỏa Chủng lại để mắt tới tiểu nhân vật không có danh tiếng gì như chúng ta? Rõ ràng còn rất nhiều các đại nhân vật đình đám khác mà.”
"Ta cũng không biết, bọn họ nói tuổi càng nhỏ càng tốt, bằng không đã trực tiếp phục khắc Trương Cảnh Lâm rồi…"
Khánh Thận đáp:
"Ngược lại ta vẫn luôn hiếu kỳ, kéo bè kéo lũ đánh nhau thú vị lắm sao? Vì sao ngươi thường xuyên đánh nhau tới mặt mũi bầm dập, rõ ràng là con cháu Khánh thị đệ tử lại chẳng khác nào một tên công đồ vô học…”
La Lam nhất thời không vui:
"Sao chỉ nói về chuyện lão tử mặt mũi bầm dập, ngươi không thấy kẻ đối đầu với ta thành ra cái dạng gì à? Họ còn bị thương nặng hơn ta đó! Hơn nữa ai mà không có tật xấu, kéo bè kéo lũ đánh nhau chơi rất vui. Đó gọi là ân oán giang hồ, ngươi không hiểu đâu!"
Khánh Thận cười cười:
"Ta cũng rất muốn được kéo bè kéo lũ đánh nhau cùng các ngươi. Đáng tiếc lúc đó ta chưa được sinh ra. Nhưng theo Hỏa Chủng thống kê, ngươi tổng cộng kéo bè kéo lũ đánh nhau 17 lần, có 5 lần là thua."
"Hỏa Chủng có bị bệnh không vậy, loại chuyện này cũng ghi chép, kinh phí bọn họ dư dả tới vậy à?”
La Lam đen mặt:
"Còn nữa, em trai ta không thích cười. Ngươi là thế thân của nó thì đóng giả cho giống một chút, đừng có suốt ngày cứ cười tủm tỉm như thế! Đúng rồi, về sau để phân biệt hai ngươi, ta sẽ gọi ngươi Khánh Lão Tam!"
La Lam đặt biệt danh là muốn làm Khánh Thận khó chịu. Khánh Lão Tam thật sự khá khó nghe nha.
Thế nhưng Khánh Thận vẫn vô tư, hắn còn cười tủm tỉm hỏi ngược lại:
"Lão Nhị là ai, là Khánh Chẩn sao? Ngươi là Lão Đại? Vậy về sau ta gọi ngươi anh trai thì được rồi."
La Lam có chút sửng sốt, Khánh Lão Tam nghe thế nào cũng biết có ý châm chọc. Vậy mà đối phương không chút tức giận nào. Điều này khiến La Lam không khỏi lần nữa đánh giá lại Khánh Lão Tam:
"Tính cách của ngươi không giống em trai ta chút nào. Mạch suy nghĩ này lại giống một tên bệnh tâm thần ta quen biết!”
"Bệnh tâm thần?"
Khánh Lão Tam nhớ lại rồi nói:
"Là chỉ Lý Thần Đàn sao?"
"Đúng, chính là hắn…"
La Lam cười.
"Nói tới Lý Thần Đàn, hình như lâu lắm rồi không có tin gì của hắn a…"
Khánh Lão Tam nói:
"Cũng không biết hắn đi nơi nào?"
"Nghe nói đã tới Khán Phong Đài rồi."
La Lam thuận miệng đáp.
...
Lúc này, trong sơn mạch phía nam Trung Nguyên, sương mù bao phủ rừng rậm, đây cũng là phía nam của Chu thị.
Trong năm tháng dài dằng dẵng sau tai biến, nơi này vốn là một thành thị nay đã hóa thành một cánh rừng rộng lớn bát ngát.
Có người nói đường ven biển phía nam đã thay đổi, trước tai biến đất cao hơn biển. Tới hôm nay, nước biển dâng lên che lấp nhiều lục địa, hơn nữa sự vận động của vỏ trái đất cũng khiến địa lý nơi đây khác hẳn so với trước.
Nhưng chẳng có mấy người thật sự quan tâm, đơn giản vì sau khi khí hậu biến hóa, sơn dã phía nam Chu thị trở nên vô cùng nguy hiểm, độc trùng độc xà tràn lan khắp nơi, chướng khí to lớn trở thành lớp che chắn thiên nhiên cho nơi đây.
Hiện giờ chỉ có một số ít người hái thuốc mới vào đó, nơi này phảng phất đã trở thành một bí cảnh di vong.
Trong rừng cây lúc này có một lớn một nhỏ đang hành tẩu, Tư Ly Nhân bay giữa không trung, nhìn rừng cây không có điểm kết thúc trước mặt mà thở dài nói:
"Lý Thần Đàn, có phải ngươi lại chỉ lạc đường không?"
"Không được kêu ta là Lý Thần Đàn. Phải gọi là Thần Đàn ca ca, như vậy mới thân thiết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận