Đệ Nhất Danh Sách

Chương 439: Ngắn Ngủi Tu Chỉnh

- Khoai tây này thơm quá!
Trương Tiểu Mãn dùng cành cây móc một củ khoai tây cháy đen ra, không chờ nó nguội đã nghe nhe răng trợn mắt bóc khoai ăn.
Nhất thời xung quanh toàn mùi thơm đặc trưng của khoai nướng.
Lúc này, họ đang ở sát biên giới của Tông thị, cách quân trinh sát hơn 200 ki lô mét. Cho nên hiện tại họ không sợ bị kẻ địch tìm thấy.
Mấy ngày nay, rốt cục cũng được ăn đồ nóng rồi. Trong nháy mắt nhìn thấy khoai tây, mọi người cảm thấy cuộc sống như thế là đủ.
- Đi theo Nhâm Tiểu Túc tham chiến thuật kích thích nha…
Trương Tiểu Mãn cảm thán:
- Trước kia ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày Tiêm Đao Liên có thể giết nhiều kẻ địch như vậy. Ta vốn nghĩ, trận đánh ở Thập Xuyên sẽ lấy đi hơn một người thành viên trong đội.
- Đúng rồi, Nhâm Tiểu Túc đâu?
Phó Nhiêu hiếu kỳ hỏi.
- Nói là đi bắt cá…
Tiêu Tiểu Thần trả lời:
- Ta phát hiện, đi cùng Nhâm Tiểu Túc dư từa đồ tiếp tế, không sợ bị đó, hắn luôn tìm được đồ ăn.
Nói xong, một đám chiến binh tháo giày, thỏa mãn dựa vào tảng đá.
Các binh sĩ của Tiêm Đao Liên thầm nghĩ, đại khái bây giờ họ là đội thoải mái nhất trên chiến trường, hơn nữa còn là tự do nhất.
Trốn ở hậu phương kẻ địch, không cần nghe lời người khác chỉ huy, muốn làm gì thì làm.
- Ngươi nói xem, lần này quay về chúng ta có thể có được Nhị đẳng công không?
Phó Nhiêu hỏi:
- Có thể phát cho chúng ta mấy loại huân chương hiếm có không?
- Ngươi là muốn hỏi, có thể phát cho ngươi mấy cái huân chương đáng giá hơn không hả? Ha ha…
Có người cười nói.
Nhà Phó Nhiêu nghèo nên hắn có phần tự ti, ngay cả thích con gái nhà người ta cũng không dám thổ lộ, cùng tranh đoạt với binh sĩ ở đội thiết giáp.
Kỳ thật, ban đầu Tiêm Đao Liên cũng không bán huân chương. Dù sao huân chương cũng là một loại vinh dự, nhưng có một lần, Phó Nhiêu hỏi, nếu hắn bán huân chương đi có khiến danh dự của cả đội ảnh hưởng không? Mẹ hắn bị bệnh nên cần tiền gấp, dù trong hàng rào có bảo hiểm y tế phụ cấp nhưng mẫu thân hắn phải dùng thuốc đặc chế, hơi đắt.
Kết quả Trương Tiểu Mãn trả lời, sao ngươi còn chưa bán, của ta đã sớm bán rồi.
Việc này mới khiến Phó Nhiêu an tâm hơn, việc bán huân chương cũng trở thành lệ của của Tiêm Đao Liên.
Lúc trước, huân chương Phó Nhiêu bị mất nên phải quay lại tìm. Đám Trương Tiểu Mãn không nói hai lời đã đồng, mà huân chương tìm được kia thật ra là của Trương Tiểu Mãn.
Chung quy, muốn tìm một cái huân chương nhỏ bằng ngón tay cái ở vùng núi hoang vắng nào dễ như vậy.
Bấy giờ, Trương Tiểu Mãn mới phân tích:
- Các ngươi nhìn ta, huân chương trâu bò nhất trong quân là huy hiệu tinh vân. Trên chợ đêm có người bán 200.000 đồng đấy.
Cơ mà chúng ta không có hi vọng đó, thứ đồ chơi kia dành cho binh sĩ ưu tú nhất trong trận chiến, phải có cống hiến trọng đại mới được thưởng. Bất quá chúng ta có thể liều mạng để đạt được huy hiệu tinh thần, ta thấy trên chợ đêm bán thứ đó với giá 50.000 đồng!
Hai mắt Phó Nhiêu sáng lên:
- Mắc thế?
- Đúng rồi…
Trương Tiểu Mãn vui cười hớn hở:
- Có được huy hiệu tinh thần này thì tiền nợ ngươi mượn để chữa bệnh cho mẹ ngươi sẽ được trả hết.
- Hắc hắc…
Phó Nhiêu cười ngây ngô:
- Vậy phải lập được công trạng trước đã.
- Lúc trước chiến công của chúng ta không xê xích nhiều. Chủ yếu do chúng ta ít người, dù chiến đấu hăng hái hơn thì tiêu chuẩn vẫn bị giảm xuống. Việc này có hơi thiệt thòi chút…
Trương Tiểu Mãn nghĩ nghĩ lại nói:
- Đại đội chúng ta tiêu diệt có ít nhất sáu bảy đội, nhưng hẳn cũng chỉ đạt được huy hiệu tinh huy thôi. Nếu chúng ta giết được quan quân tương đối trọng yếu của Tông thị thì khả năng sẽ có được huy hiệu tinh thần.
- Quan quân khá quan trọng? Vậy nên là đẳng cấp gì?
- Hẳn là Đoàn trưởng đi…
- Sao chúng ta lấy huy hiệu được chứ. Đoàn trưởng là nhân vật được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Phó Nhiêu thất vọng lắc đầu.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc xách hơn 10 con cá về. Cá được hắn dùng dây leo buộc chung lại với nhau:
- Muốn thì làm thôi, lần này hẳn chúng ta sẽ lấy được huy hiệu tinh vân thôi. Các ngươi quên chúng ta đã phá hủy 3 nhà xưởng quân sự nữa à? Về sau nói không chừng còn nhiều hơn nữa.
Đột nhiên, ánh mắt Trương Tiểu Mãn rực sáng:
- Hay chúng ta tấn công hàng rào 144 đi.
Đó là kho lúa của Tông thị, nếu chúng ta có thể khiến binh sĩ ở núi Vũ Xuyên không có lương thực thì chắc chắn là một chiến công lớn. Hiện tại binh sĩ hàng rào 144 bị chúng ta tiêu diệt không ít, chắc chắn phòng ngự rất lỏng lẻo.
- Việc này không dễ như nói. Tấn công Tông thị nơi hoang dã còn được. Chúng ta chỉ có ngần này người mà đòi tấn công hàng rào có khác nào tìm chết đâu?
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói.
Hắn nhanh chóng mổ cá rồi xiên lên cành cây.
- Hay chúng ta đầu độc nguồn nước của hàng rào 144 đi. Quăng thi thể độc vật xuống cũng được, phá hư nguồn nước, chắc chắn hàng rào 144 sẽ không cầm cự nổi.
Tiêu Tiểu Thần đưa ra một chủ ý cùi bắp.
Chỉ nghe Trương Tiểu Mãn phản bác:
- Như vậy sẽ liên lụy dân chúng trong hàng rào đấy.
- Cũng đúng ha.
Nhâm Tiểu Túc không nói chuyện, chẳng biết qua bao lâu mà mùi thơm cá nước bay lên, hắn bỗng nói:
- Mấy ngày nay chúng ta sẽ ăn cá. Bây giờ cá khá dễ bắt, ta cảm thấy cá trong sông rất nhiều.
Trương Tiểu Mãn đi tới:
- Tiểu Túc, trước khoan nói chuyện về cá. Ngươi có ý kiến gì về việc sắp tới chúng ta nên làm gì không?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Chúng ta đang ở xung quanh hàng rào 144, ngươi nghĩ xem, trừ lương thực thì tiền tuyến còn cần thứ gì phải được chuyển tới liên tục không?
Trương Tiểu Mãn vỗ đùi một cái:
- Ta biết! Chúng ta cho nổ nhà xưởng sản xuất trang phục của họ, khiến binh sĩ tiền tuyến không có quần áo để mặc!
Toàn thể Tiêm Đao Liên yên lặng nhìn Trương Tiểu Mãn. Họ bỗng nghĩ tới binh sĩ Tông thị trần như nhộng chiến đấu, không khỏi có phần gai mắt.
- Đây không phải nhu yếu phẩm…
Nhâm Tiểu Túc đen mặt, lắc đầu:
- Dù không có quần áo, họ vẫn có thể mặc đồ cũ, không ảnh hưởng nhiều.
Trương Tiểu Mãn nghĩ nghĩ:
- Vậy cho nổ nhà xưởng sản xuất giày. Chiến tranh mà không có giày thì ảnh hưởng nhất định rất lớn, đau chân lắm á.
Tiêm Đao Liên im lặng nhìn Trương Tiểu Mãn. Lần này thì Nhâm Tiểu Túc thật sự cạn lời.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, Tiêm Đao Liên của họ vất vả giằng co ở hậu phương kẻ địch lâu như vậy chỉ để binh sĩ tiền tuyến Tông thị không có quần áo và giày để dùng?
Nghĩ một hồi cũng thấy hợp lý à nha. Nhưng vấn đề ở chỗ, nhà xưởng sản xuất giày rất nhiều, thứ này không cần kỹ năng cao, có không ít nhà xưởng đóng giày ở trong hàng rào nữa.
Bấy giờ, bỗng nhiên Tiêu Tiểu Thần nói:
- Có một thứ, nếu không được cung cấp thì Tông thị không cách nào đánh tiếp.
- Cái gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Xăng dầu! Tông thị có rất nhiều đội cơ giới, hẳn sẽ đem tới rất nhiều phiền toái cho quân ta. Nếu thiếu xăng dầu, đội cơ giới của họ chẳng khác nào sắt vụn cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận