Đệ Nhất Danh Sách

Chương 583: Giá Trị Một Câu Nói

Nhân viên bán hàng ra đón hai người vào sảnh vào tòa nhà:
- Ta xin tự giới thiệu, ta là Ứng Dục Tranh, là trưởng phòng bán hàng của tạp chí hi vọng. Mời hai vị lên lầu nói chuyện.
Nhâm Tiểu Túc đi vào, đánh giá xung quanh. Nhân viên công tác đi lại, việc bảo vệ không chặt chẽ lắm, giống những văn phòng bình thường.
Phải biết, những năm nay gần đây tạp chí hi vọng gây thù hằn với không ít thế lực, số lần đắc tội với tập đoàn nhiều vô kể.
Chẳng phải một tổ chức như thế cần phải chú ý và cẩn thận hơn sao?
Lên tới lầu 7, Nhâm Tiểu Túc vừa rời khỏi thang máy liền nghe tiếng ai đó răn dạy người khác.
Một lão đầu chống quải trượng nói với một người trẻ tuổi:
- Nhà báo phải tôn trọng sự thật. Ngươi vẫn chưa biết bản thảo hôm qua của mình có vấn đề gì à. Ngươi đã từng điều tra, tìm bằng chứng chưa, hay chỉ dựa vào phán đoán của bản thân để thu hút độc giả?
Cách làm này tuyệt đối không được!
Mỗi một tin tức truyền ra ngoài cho mọi người đều phải chân thật. Để dù vài chục năm sau, hậu nhân cần tạp chí hi vọng có thể lập tức biết được chân tướng ngày hôm nay. Đây chính là chuyện chúng ta muốn làm.
Phóng viên trẻ tuổi nói:
- Nhưng những tờ báo khác…
- Người khác làm người khác, tạp chí hi vọng là tạp chí hi vọng!
Lão đầu chống quải trượng nói:
- Các ngươi đừng quên ước nguyện ban đầu các ngươi tới nơi này là gì. Nếu muốn danh lợi thì nói ta, ta đưa thư đề cử để ngươi tới tập đoàn Thanh Hòa! Tạp chí hi vọng chúng ta tôn trọng sự thật, lưu giữ lịch sử!
Phóng viên trẻ tuổi không nói thêm gì nữa.
Ứng Dục Tranh cười nói với Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết:
- Mong hai vị không chê cười, tính khí tổng biên chúng ta không tốt lắm. Mời hai vị đi hướng này.
Hắn dẫn Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết tới phòng họp. Nhâm Tiểu Túc thấy trong phòng hợp dán mấy chữ màu đỏ lớn: Tìm kiếm sự thật.
Nhâm Tiểu Túc không cảm thấy vị tổng biên kia trách mắng phóng viên trẻ có vấn đề gì. Ngược lại càng thêm tin tưởng tạp chí hi vọng.
Ứng Dục Tranh ngồi vào bàn hội nghị, thân thiết hỏi:
- Hai vị muốn đăng quảng cáo dạng gì?
- Rất đơn giản…
Nhâm Tiểu Túc cười cười, đẩy một tờ giấy ra:
- Chỉ cần đăng năm chữ này dưới trang thứ 5, chiếm một phần tư diện tích mặt báo là được.
Ứng Dục Tranh nhận lấy tờ giấy, trên giấy có hai hàng chữ. Hàng đầu là: “Đừng để bi ai của thời đại trở thành bi ai của ngươi.”
Hàng thứ hai là: “61.”
Đây là cách mà Nhâm Tiểu Túc nghĩ ra. Nếu tạp chí hi vọng trải rộng Trung Nguyên, lão Vương lại ở Trung Nguyên thì nhất định sẽ mua loại báo có sức ảnh hưởng thế này để theo dõi tin tức.
Đừng nhìn Vương Phú Quý cười ha hả cả ngày mà lần, hắn là người rất cẩn thận, làm việc rất đáng tin cậy đấy. Trước kia khi Nhâm Tiểu Túc còn ở thị trấn, hắn thường xuyên thấy báo của Khánh thị trong tiệm tạp hóa của Vương thị.
Lão Vương nói phải bắt kịp dòng chảy tin tức, bằng không sẽ không theo kịp thời đại.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc hi vọng hắn đặt quảng cáo sẽ giúp Nhan Lục Nguyên và Vương Phú Quý đọc được vào tìm tới hắn.
Hắn từng nói câu này với lão Vương và Nhan Lục Nguyên. Thậm chí còn hay nói với Tiểu Ngọc Tỷ nữa, cho nên, câu nói này rất có tính đặc trưng.
Mà số 61 phía dưới có nghĩa là hắn sẽ định cư tại hàng rào 61. Nếu đám lão Vương nhìn thấy tin này sẽ tới hàng rào 61 tìm hắn.
Loại ám chỉ này không quá rõ ràng nhưng đám lão Vương và Nhan Lục Nguyên sẽ hiểu.
Ứng Dục Tranh nhìn tờ giấy, khó hiểu hỏi:
- Ngài muốn đăng quảng cáo này?
Người tới tạp chí hi vọng đăng quảng cáo đa phàn đều để tuyên truyền cho xí nghiệp, ví dụ bán quần áo, đồ trang điểm hay sản phẩm nào đó để gia tăng lợi nhuận. Mà quảng cáo Nhâm Tiểu Túc đặt lại chẳng có bất kỳ hiệu quả và lợi ích gì hết.
Chẳng lẽ đây là một dạng mật khẩu nào đó? Việc này tạp chí hi vọng cũng thường gặp, ví dụ phương thức liên lạc của Kỵ Sĩ là nhờ tạp chí hi vọng truyền tin. Dựa vào mật mã trên báo chí mà hiểu được tin tức tổ chức truyền đi.
Chỉ là, gián điệp nhà ai lại dám dùng giá cao để đặt quảng cáo trang năm kia chứ. Bốn trang trước không nhận quảng cáo, mà giá đặt quảng cáo trang năm lại cực kỳ đắt đỏ.
Ứng Dục Tranh nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Không biết quảng cáo này của hai vị để làm gì?
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Chỉ để truyền đi ý nghĩa tích cực thôi.
- Vậy số 61 có ý gì?
Ứng Dụng Tranh hỏi.
- À, 1-6 là ngày quốc tế thiếu nhi. Ta muốn chúc mọi người quốc tế thiếu nhi vui vẻ sớm chút…
Nhâm Tiểu Túc nói mà không đỏ mặt.
Ứng Dục Tranh nghĩ, ta tin ngươi mới là lại. Hiện tại cách ngày quốc tế thiếu nhi còn rất xa. Hắn kiên nhẫn nói:
- Tiên sinh, bây giờ mới tháng 11 thôi.
- Ừ, quảng cáo của chúng ta đặt tới 1-6 năm sau…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Bao nhiêu tiền?
Lần này tới phiên Ứng Dục Tranh ngây người mà Chu Nghênh Tuyết ngồi bên cạnh cũng đau lòng không thôi. Chiến một phần tư mục quảng cáo mà đặt hơn nửa năm thì tốn nhiều tiền lắm a!
Ứng Dục Tranh tính toán một chút rồi nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Xin lỗi, giá trị đơn hàng này hơi lớn, ta không làm chủ được. Ngài chờ một chút nhé.
Chỉ một mục quảng cáo lại tốc hơn 2.000.000 đồng. Hơn nữa vấn đề ở chỗ, hắn không biết Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết có ý đồ gì.
Ứng Dục Tranh ra ngoài không bao lâu thì Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh quải trượng đập xuống đất. Ngay sau đó vị tổng biên kia đẩy cửa tiến vào. Tóc hoa râm của đối phương được chải về sau một cách cẩn thận và tỉ mỉ. Trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen. Thần sắc trông rất sáng láng.
Tổng biên đi tới bàn hội nghị, cầm tờ giấy lên:
- Đây là quảng cáo hai vị này muốn đăng?
Ứng Dục Tranh nói:
- Đúng ạ.
Kết quả tổng biên nhìn thoáng qua tờ giấy liền ngây ngẩn cả người. Trong miệng không nhịn được mà lẩm bẩm:
- Đừng để bi ai của thời đại trở thành bi ai của ngươi…
Hắn ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Những lời này là ai nói?
- Là ta.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Vì sao lại nói vậy?
Tổng biên tiếp tục hỏi.
- Đây là lời khuyên bảo của ta dành cho em trai mình.
Ta không muốn hắn trở thành nước chảy bèo trôi, hùa theo nhân tính trong thời đại này…
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
- Bây giờ đăng quảng cáo là muốn càng thêm nhiều người biết được những lời này thôi.
Tổng biên nở nụ cười.
Hắn không tiên lý do quái quỷ Nhâm Tiểu Túc đưa ra này, chỉ là hắn lại rất thích những lời này.
Tổng biên cầm tờ giấy nhìn thật lâu, bỗng nói:
- Quảng cáo này ngươi trả 20% chi phí là được, 400.000.
Còn hai số 61 này ta miễn phí cho ngươi. Ta cũng không hỏi ngươi đăng quảng cáo này có mục đích gì nhưng cho ngươi đăng tới một tháng sáu năm sau.
Ứng Dục Tranh bên cạnh ngây ngẩn cả người, 1.600.000 đồng cứ thế được giảm.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Ngài muốn gì?
Tổng biên run rẩy cầm tờ giấy trên tay:
- Giá trị của câu nói này đã đủ phần được giảm trừ rồi.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc có chút xúc động. Nguyên lai thời đại vẫn còn người cảm thấy tờ giấy này đáng giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận