Đệ Nhất Danh Sách

Chương 732: Tin Tức

Lúc ở Cảnh Sơn, cả đội từng vì thi thể đồng đội mất tích mà lo lắng.
Mãi tới ngày hôm nay, Nhâm Tiểu Túc mới biết vì sao số thịt cá kia biến mất.
Thi thể còn có thể giải thích là vật thí nghiệm kéo đi.
Nhưng vật thí nghiệm cũng không bận tới mức trộm chút xương thịt cá còn sót lại chứ…
Hiện tại, đáp án đã được bày ra trước mặt Nhâm Tiểu Túc.
Hắn không khỏi hồi hộp mình dưới chân mình, chẳng thể xác định dưới lớp đất này là những gì.
Nhâm Tiểu Túc điều khiển lão Hứa đào đất bằng tay, muốn nhìn xem thứ thực vật quái dị kia đã đi đâu rồi.
Một màn này khiến đám Trình Vũ không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Họ thầm nghĩ mặt nạ bạc thật sự quá trâu, hắn không sợ thứ thực vật kia tập kích à?
Mọi người yên lặng nhìn lão Hứa, lão Hứa đào xuống nửa mét vẫn chẳng thấy có thứ gì kỳ quái.
Dường như hút khô thi thể xong, thứ thực vật màu xám kia đã chui sâu vào lòng đất.
- Chẳng lẽ nó ăn xác chết?
Trợ thủ của Trình Vũ nghi ngờ nói:
- Nơi này của chúng ta có nhiều thương binh như thế, máu nhỏ xuống đất không ít.
Trước kia chúng ta chưa từng thấy nó, mãi tới khi người này tắt thở nó mới xuất hiện.
- Không thể kết luận như vậy…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Khả năng lúc ngủ vẫn bị nó công kích.
Những suy luận này chưa chắc chính xác.
Dựa theo tình huống họ từng gặp ở Cảnh Sơn, trợ thủ Trình Vũ xác thực suy đoán không sai.
Chỉ là lúc ấy, thứ quái vật không ăn xác sống trước mặt người khác mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ, loài thực vật quỷ dị này còn mạnh hơn cả thứ ở trong Cảnh Sơn kia nữa.
Suy đoán này cũng rất hợp lý, chung quy biến hóa của Cảnh Sơn sớm hơn.
Bây giờ cách lúc Cảnh Sơn biến hóa đã qua một năm rồi.
- Tối nay chúng ta ngủ thế nào đây?
Chuyện La Lam quan tâm đầu tiên là chuyện này:
- Ta thấy rất nhiều người chỉ mang theo lều vải mà không mang theo tấm cách nhiệt.
Căn bản không thể cản nổi thứ đồ chơi này.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn lên cây, chỉ chỉ chạc cây:
- Vậy chỉ có thể ngủ trên cây thôi.
La Lam khó chịu ngẩng đầu lên.
Hắn thử leo lên nằm trên cành cây nhưng cành cây bị gãy…
Bịch một tiếng, La Lam ngã xuống đất, nhe răng cười toe toét, hỏi:
- Còn cách nào khác không?
- Muốn sống thì kiếm cành cây nào to chút…
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Tuy có thể lo lắng nhưng cẩn thận vẫn không sai.
La Lam yên lặng đi tìm một cành cây khác.
Nhâm Tiểu Túc biết cách sống ở nơi hoang dã, những lời nói tinh túy này của hắn chắc chắn không sai.
Tới tối, mọi người ngồi trước đống lửa có phần trầm mặt.
May mà phía bên Vương Uẩn đã hoàn thành quá trình trao đổi tin tức, thương binh cũng được cứu chữa.
Tuy bộ dạng vẫn rất thảm nhưng ít nhất vết thương đã hết đau, sẽ không chết vì bị nhiễm trùng miệng vết thương.
Những người này hoặc dùng tin tức đổi Hắc dược hoặc dứt khoát bỏ ra một triệu hai mua lại từ tay Vương Uẩn.
Vương Uẩn cũng không cự tuyệt, hắn cũng muốn đường tới Thánh sơn có nhiều người hơn.
Vương Uẩn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Có năm người cung cấp tin tức.
Ta sẽ nói hết với ngươi.
- Đầu tiên là nữ nhân trẻ tuổi ở hướng chín giờ kia.
Nàng là siêu phàm giả, lúc ở hẻm núi, nàng là người thứ sáu tỉnh lại…
Vương Uẩn nói:
- Theo ta quan sát, trong nhóm nàng có sáu bạn đồng hành.
Thuộc về thế lực nào vẫn còn xem xét thêm.
Còn những manh mối khác ta sẽ nói với các ngươi.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Tình báo này tốt hơn so với hắn nghĩ nhiều, hắn còn tưởng Vương Uẩn sẽ gạt hắn.
Vì vậy, Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc hỏi:
- Ngươi muốn cái gì?
- Nói chuyện với người thông minh đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều…
Vương Uẩn cười nói:
- Ta không muốn gì nhiều, chỉ hi vọng nếu ngươi tới được trung tâm Thánh Sơn và thành công bắt được vật thí nghiệm 01 thì cho ta xin gen mẫu của hắn.
Ta không cần vật thí nghiệm 01 làm gì.
Sở dĩ Vương Uẩn cung cấp nhiều giá trị cho Nhâm Tiểu Túc là vì hắn muốn mượn lực đối phương.
Nếu hắn không đủ mạnh thì mượn lực người khác là được.
Đây vốn là nguyên tắc cơ bản của nhân viên tình báo.
Hiện tại hắn đã nắm chắc tám phần, xác định Nhâm Tiểu Túc là siêu phàm giả truyền kỳ của Tây bắc.
Hắn mà không ôm bắp đùi đối phương thì đúng là ngu mà.
Cho nên, Vương Uẩn muốn sử dụng năng lực tốt nhất của bản thân đổi lấy lợi ích cho Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Xin lỗi, không thể đáp ứng ngươi.
- Vì sao?
Vương Uẩn có phần ngoài ý muốn.
- Việc này ta không thể trả lời, ngươi còn gì muốn nói không?
Nhâm Tiểu Túc nói.
Nếu vật thí nghiệm thật sự là Nhan Lục Nguyên, sao Nhâm Tiểu Túc có thể đưa gen mẫu của thằng bé cho người khác chứ?
Vương Uẩn suy nghĩ, muốn lấy mã gen của vật thí nghiệm 01 không khó.
Cơ thể con người nhiều máu như thế, lấy một ít cũng rất dễ dàng.
Vì sao thiếu niên này lại không đồng ý?
Trừ phi vật thí nghiệm 01 là người quen của tên này, hoặc có lý do bí mật nào đó chẳng hạn.
Ít nhất theo Vương Uẩn mà nói, hiện tại hắn không suy luận được lý do gì cả.
Bất quá, Vương Uẩn cũng chẳng cố chấp làm chi, hắn cười nói:
- Không cho cũng không sao.
Vậy một đổi một đi, ngươi đủ khả năng bảo vệ ta không chết.
Nếu bằng hữu của ngươi và ta gặp ngươi hiểm cùng lúc, ngươi có thể cứu họ trước.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá Vương Uẩn, điều kiện này của đối phương không quá mức.
Bốn chữ đủ khả năng này đều do Nhâm Tiểu Túc tự định nghĩa.
Thay vì nói là giao dịch thì gọi là hứa miệng sẽ đúng hơn.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi không sợ dù cứu được ta cũng không cứu ngươi à?
- Ta có thể đánh cược…
Vương Uẩn cười nói.
- Được, quyết định vậy đi…
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Nói tin tức tiếp theo đi.
- Nữ nhân này cung cấp tin tức về Khổng thị, cũng là thế lực của nàng…
Vương Uẩn cười nói:
- Ta cũng không cần che giấu thân phận mình.
Hẳn ngươi cũng biết ta là trưởng phòng phòng tình báo số hai của Khổng thị, Vương Uẩn.
Nàng nói, chuyện Khổng Nhĩ Đông chết là do Hương Thảo bày ra.
Chuyện này ta đã sớm biết.
Nhưng còn một chuyện nữa nàng nói mà ta không biết, chúng là An Kinh tự và Vương thị đã đạt thành hiệp nghị, tương lai sẽ ám sát cao tầng Khổng thị.
Trong mắt ta, Vương thị làm vậy chỉ sợ đang muốn phát động chiến tranh.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc không khỏi suy nghĩ, thì ra An Kinh tự và Vương thị đã sớm hợp tác rồi.
Vương Uẩn nói tiếp:
- Chỉ là ta không rõ, kỳ thật chính trị gia không thích thủ đoạn ám sát này.
Vì đây là loại thủ đoạn không lên được mặt bàn.
Hơn nữa, Vương Thánh Tri với tư cách là gia chủ hẳn không nên làm thế.
Tuy nhiên, một khi hắn dùng loại thủ đoạn này chứng tỏ tình huống… đã rất cấp bách rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận