Đệ Nhất Danh Sách

Chương 667: Thổ Lộ


Bây giờ, cả Kỵ Sĩ và Nhâm Tiểu Túc đều cho rằng Vương thị và An Kinh tự đã thất thủ. Chung quy không ai nhìn thấy cảnh Vương Yến Nhàn hóa thành sương đen tiến vào cao ốc. Mà sau đó, vệ tinh vẫn hoạt động bình thường, không có chút dấu hiệu khác lạ nào.
Chỉ có Dương Tiểu Cận biết, Dương An Kinh tính toán đã lâu như thế, một khi xuất thủ chắc chắn thành công. Bằng không đêm hôm đó cô cô cũng không bình tĩnh như vậy.
Những năm gần đây, nhiệm vụ duy nhất Tên Côn Đồ thất bại là Khánh Chẩn.
Hiện tại, Dương An Kinh đã tìm cách ngăn được Khánh Chẩn.
Khi Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ về vấn đề này, âm thanh Dương Tiểu Cận chợt vang lên:
- Ngươi muốn tắm không? Chạy đuổi cả tuần rồi.
Nhâm Tiểu Túc run rẩy nói:
- Được… được chứ?
- Tất nhiên rồi…
Dương Tiểu Cận đáp:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ bản thân bẩn à?
Niềm vui to lớn khiến Nhâm Tiểu Túc suýt nữa thì hôn mê. Hắn cẩn thận từng li từng tí nói:
- Vậy ta qua nha…
- Tới đi.
Nhâm Tiểu Túc dùng cả tay lẫn chân lần nữa bò lên sườn núi thì thấy Dương Tiểu Cận đã mặc xong quần áo, cười như không cười nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Được nha, mạnh hơn trước chút.
Này hẳn là nói chuyện trong lều vải lần trước.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời bó tay, hắn không nghe được tiếng nước. Chắc chắn là Dương Tiểu Cận cố ý trêu chọc hắn đây.
Đôi khi Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, hắn có chút không xác định được vị trí của Dương Tiểu Cận trong lòng mình, hoặc dùng từ ngữ gì để đánh giá cô gái này.
Nàng là đại sư súng ống cấp hoàn mỹ. Kẻ địch chết trên tay nàng không ít, nàng có rất nhiều kỹ năng cấp hoàn mỹ và cấp đại sư khó hiểu như nhảy dây, hát nhạc thiếu nhi…
Dương Tiểu Cận có thể xuyên qua biển người tới cứu hắn nhưng cũng có thể truy sát hắn suốt một tuần vì chuyện hắn có nha hoàn. Có thể nói chuyện nghiêm chỉnh, giúp Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ hơn về thế giới này, cũng có thể trêu chọc hắn.
Cô nương này luôn khiến cuộc sống của hắn như được tô thêm màu sắc.
- Được rồi, tắm rửa đi…
Dương Tiểu Cận vẫy tay đi xuống sườn núi:
- Đừng có dùng ao mà ta vừa dùng nha.
- Ai thèm đâu, thiệt là, ngươi nghĩ ta là hạng người nào?
Nhâm Tiểu Túc cạn lời.
Thế nhưng lúc hắn cởi đồ thì âm thanh của Dương Tiểu Cận truyền tới từ sườn núi:
- Dáng người xung được quá nhỉ.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Dương Tiểu Cận đang thò đầu ra từ dốc núi, hù cho Nhâm Tiểu Túc chưa cởi hết đồ đã nhảy vào ôn tuyền, gào thét:
- Ngươi làm gì thế. Ngươi nhìn ta được, sao ta không thể nhìn ngươi chứ, không công bằng.
- Vậy ngươi nhìn đi…
Dương Tiểu Cận nói.
Sau đó Nhâm Tiểu Túc không dám nói gì nữa. Nhà thì phải có nóc.
- Nói chuyện nghiêm túc đi. Sắp tới ngươi tính làm gì?
Dương Tiểu Cận ngồi quay lưng về phía Nhâm Tiểu Túc, hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Lão Vương muốn làm ăn thông qua thương lộ của Tây bắc và Trung Nguyên. Ta cảm thấy đại lừa dối nói một câu rất đúng, ít nhất ta cũng có chút mặt mũi ở bên Tây bắc. Lúc đánh nhau với Tông thị cũng quen biết vài vị bằng hữu, có được chút giao tình. Thay vì ở lại Trung Nguyên không quen biết ai còn chẳng bằng tới Tây bắc một chuyến. Ta cũng không có dã tâm gì lớn, tìm được một chỗ an thân là tốt rồi.
Bấy giờ, âm thanh của Dương Tiểu Cận trở nên nhu hòa hơn:
- Trong chiến tranh lần trước, ngươi có bị thương không?
- Không có…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ngươi cũng biết ta rất cẩn thận mà. Chắc chắn rồi mới ra tay.
- Ừ…
Dương Tiểu Cận ừ một tiếng. Nàng có thể tưởng tượng ra khi ấy hung hiểm cỡ nào. Chuyện sống chết trong chiến tranh không phải một người có thể quyết định được. Dù ngươi có mạnh tới đâu thì đạn cũng không có mặt. Trong một chiến dịch nhỏ với cả ngàn viên đạn thì viện bị thường là vô cùng bình thường. Tuy Nhâm Tiểu Túc không bị thương nhưng không có nghĩa hắn không phải đối mặt với nguy hiểm.
Cuối cùng nàng vẫn lên tiếng:
- Ta không biết ngươi còn sống. Nếu biết ta sẽ tới Tây bắc giúp ngươi.
Nhâm Tiểu Túc nhận ra, dường như trong giọng nói có Dương Tiểu Cận có chút áy náy.
- Ngươi không cần áy náy, thật đó. Không phải ta vẫn tốt đó sao?
Nhâm Tiểu Túc cười đáp.
- Bây giờ ngươi muốn về Tây bắc?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Trước ta muốn tiêu diệt thổ phỉ trên đường về Tây bắc trước…
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Cứ điểm 178 nhất định rất đau đầu vì đám thổ phỉ này. Nhưng vì vị trí địa lý đặc biệt nên họ không cách nào xuất binh. Không bằng ta ra tay giúp họ dọn sạch những chướng ngại này. Làm xong thì lão Vương có thể an tâm buôn bán rồi.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó đi tìm Nhan Lục Nguyên. Ngươi có tin tức gì về Lục Nguyên không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Không có, lúc ấy ta truy sát người đả thương ngươi, không chú ý những điều khác…
Dương Tiểu Cận nói:
- Bất quá hắn và Tiểu Ngọc Tỷ chắc không sao đâu. Ít nhất nước lũ cũng không lan tới chỗ họ.
- Ừ, nhất định sẽ tìm được thôi…
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói:
- À, sắp tới ngươi tính đi đâu, có ý định gì không?
- Ta hả?
Dương Tiểu Cận im lặng một lúc:
- Ngươi đi đâu ta đi đó.
Trên thế giới có rất nhiều lời thổ lộ đẹp như ánh trăng. Ví dụ trước tai biến, có người từng nói, vì ngươi, ta nguyện ý trở thành người sói, vì ngươi, ta nguyện ý trở nên điên cuồng.
Nhưng vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy sáu chữ này của Dương Tiểu Cận là câu nói tốt đẹp nhất hắn từng được nghe.
...
Tại một thị trấn nhỏ kỳ quái giữa Tây bắc và Trung Nguyên, nằm ngoài hệ thống của hàng rào.
Ban đầu nơi này đều là thổ phỉ sinh sống, các bên không đụng chạm gì với nhau cả.
Nhưng sau đó vì sinh ý không tốt mà dần có thổ phỉ di cư xuống núi, trao đổi lương thực hoặc thú săn. Dần dà, khu vực này dần trở thành một thị trấn.
Vì vị trí địa lý đặc biệt mà trước kia Tông thị không thèm để ý tới. Mà Vương thị ở Trung Nguyên cũng mặc kệ. Nơi trung gian này dần trở thành nơi ở của đám thổ phỉ.
Hiện giờ, đại đa số người ở đây không làm thổ phỉ nữa. Dù mọi người vẫn nói bản thân là thổ phỉ nhưng chuyện thường làm mỗi ngày chỉ là trồng trọt và chăn nuôi thôi…
Không còn cách nào, cuộc sống bức bách a…
Gần đây thương lộ được mở ra khiến trấn nhỏ sôi trào. Mọi người chia thành hai phe, một phe cảm thấy đã có thương nhân lui tới thì không bằng làm lại nghiệp sư. Một phe cảm thấy mọi người đã làm thổ phỉ nhiều năm, không bằng an ổn sinh hoạt, nuôi cá và trồng thêm rau.
Khi mọi người đang thảo luận kịch liệt thì một đôi vợ chồng lạc bước đi tới, bảo muốn tá túc một đêm.
Hơn nữa cũng không ở chùa, họ có tiền, tiền của Vương thị.
Ngay lập tức, tiền tệ Vương thị trở nên có giá hơn. Mọi người có thể tới thị trấn Vương thị mua thêm đồ, cũng có thể mua đồ từ nhóm thương nhân đi qua thương lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận