Đệ Nhất Danh Sách

Chương 597: Ăn Thịt Người

Nhân viên phòng trật tự dẫn người báo án đi ra ngoài. Một đường đi tới nhà những người mất tích. Nhân viên phòng trật tự hỏi:
- Những người mất tích kia ở chung một chỗ? Họ thêu phòng ở à?
- Không phải, công nhân trong xưởng chúng ta có mấy trăm người. Họ sống ở khắp nơi trong hàng rào. Các công nhân đều có nhà riêng, không cần đi thuê.
Ông chủ xưởng may giải thích.
- Vậy thì hơi kỳ à nha…
Nhân viên tên Vương Chung Duệ nghi ngờ nói:
- Không ở cùng một chỗ nhưng cùng nhau mất tích. Ngươi không cảm thấy chuyện này kỳ quái à. Bình thường biểu hiện trong xưởng may của họ thế nào. Gần đây trong xưởng có bị mất thứ gì quan trọng không?
Vương Chung Duệ nghĩ tới một khả năng. Có thể nào công nhân trộm đồ quý trong xưởng rồi chạy trốn không?
Trước kia cũng từng có chuyện như thế xảy ra rồi. Bất quá tên tội phạm kia có cái kết rất thảm, chưa chạy khỏi hàng rào đã bị trí thông minh nhân tạo bắt được.
- Thứ quý nhất trong xưởng may của chúng ta là thiết bị và máy móc cùng với nguyên liệu. Nhưng những thứ này họ không trộm được, trộm cũng không có chỗ bán…
Ông chủ đã sớm hủy bỏ suy đoán này.
- Vậy chỉ có thể nhìn kỹ hiện trường hẵng nói…
Vương Chung Duệ đáp.
Bây giờ phạm vi thường xuân rất lớn. Theo vị trí mà ông chủ xưởng may nói thì hẳn là bụi thường xuân gốc của cây trường xuân kia.
Rất nhiều người có máy chụp ảnh sẽ tới chỗ cây thường xuân đó chụp hình thường xuân mùa đông.
Bất quá, bây giờ cây thường xuân không chỉ là một bụi. Khi Vương Chung Duệ lái xe tới chỗ cây thường xuân, hắn hỏi ông chủ xưởng may:
- Khắp nơi đều bị thường xuân bao phủ. Nhà họ ở đâu?
Ông chủ xưởng may nói:
- Quẹo trái rồi quẹo phải. Kỳ quái, sao bụi thường xuân này ngày càng dài và rậm thế này. Trưởng quan, lầu bên trái bị nó phủ kín rồi. Trong ấn tưởng của ta, hôm qua nó còn chưa lan tới đây mà. Sao hôm nay lại bao trùm cả tòa nhà rồi. Nếu không phải ta đã quen thuộc nơi này thì chắc đã lạc đường rồi.
Bụi trường xuân kia rất rậm rạp, che khuất cả tầng lầu phía trên.
Ban đầu, cư dân còn cảm thấy nó đẹp mắt, thế nhưng dần dà, bụi trường xuân rậm rạp lại ảnh hưởng tới cuộc sống của các gia đình. Người đi lại trên đường nhiều bao nhiêu thì có bấy nhiều người cảm thấy bất mãn với dây trường xuân.
Vương Chung Duệ nhìn dây thường xuân, hắn cảm thấy nơi này có chỗ nào là lạ nhưng không nghĩ được vấn đề ở đâu.
- Tới rồi…
Ông chủ xưởng may nói:
- Là tòa nhà bên cạnh này. Có một công nhân ở lầu một.
Vương Chung Duệ dừng xe đi vào tòa nhà. Hắn khó hiểu hỏi:
- Ồ, bụi trường xuân kéo dài vào tận trong hành lang à? Không phải nó chỉ mọc ở nơi có ánh sáng thôi sao?
Lúc này, Vương Chung Dệu nhìn dây trường xuân che kín mặt trường trắng xung quanh. Thế nhưng Vương Chung Dệu không cảm thấy trường xuân có gì đẹp mắt, ngược lại chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Thế nhưng nhân viên của phòng trật tự sao có thể bị mấy dây trường xuân hù dọa, hắn vẫn kiên trì bước vào.
Có chỗ kỳ quái là, cửa nhà người mất tích lại không đóng.
Vương Chung Duệ hỏi:
- Đây là ngươi mở ra à?
- Không phải nha…
Ông chủ nhà xưởng nói:
- Hôm qua ta tới nó đã mở rồi, ta cũng không hiểu vì sao họ ra khỏi nhà lại không chịu đóng cửa.
Vương Chung Duệ tiến vào. Trong phòng không có dấu vết đánh nhau như trong tưởng tượng của hắn, một chút vết tích cũng chẳng có.
Tuy nhiên, kinh nghiệm của Vương Chung Duệ nhiều hơn so với ông chủ xưởng may. Tuy hiện tại họ không cần tự thân đi tra án, toàn bộ đều dựa vào trí thông minh nhân tạo nhưng muốn trở thành thành viên của phòng trật tự đều cần thông qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Vừa vào cửa, Vương Chung Duệ liền phát hiện có chỗ không đúng. Trên khung cửa có một dấu tay. Trông không quá rõ ràng nhưng vị trí lại rất kỳ quái.
Dấu tay kia giống như có người mở cửa đi vào nhưng đột nhiên bị thứ gì đó kéo ra. Ngay sau đó đối phương muốn nắm lấy cánh cửa nhưng không nắm chắc được.
Nghĩ tới đây, Vương Chung Duệ sởn tóc gáy nhìn lại sau lưng. Phía sau không có gì cả.
Hắn không muốn ở lâu trong căn phòng này nên nói với ông chủ xưởng may:
- Chúng ta đi ra ngoài trước, lên lầu hỏi các hộ gia đình khác xem.
Nói xong, hai người rời đi lên lầu. Lúc này, Vương Chung Duệ phát hiện bụi thường xuân bỏ cả vào trong tầng lầu, trong ngoài đều bị nó phủ kín.
Đi tới lầu hai, Vương Chung Duệ kinh ngạc phát hiện các phòng trên đây đều bị mở toang, hắn hỏi:
- Hôm qua ngươi có lên đây không?
- Không có…
Ông chủ xưởng may nói:
- Ta đâu lên đây làm gì.
Vương Chung Duệ muốn hỏi hôm qua ông chủ xưởng may có lên đây mở cửa không! Các hộ gia đình có còn ở chỗ này chăng!
Bất chợt, Vương Chung Duệ hô to:
- Trong phòng không có ai cả?!
Hiện tại Vương Chung Duệ không muốn vào nhà, hắn cảm nhận được nguy cơ đang bức hiếp mình. Lúc này, lưng áo Vương Chung Nhuệ ướt đẫm mồ hôi!
Sau một khắc, Vương Chung Duệ thấy một vệt máu trên mặt đất. Vệt máu rất nhạt, kết hợp với bụi bặm khiến người khác không nhìn ra nhưng sao qua mắt được Vương Chung Duệ.
- Chạy mau!
Vương Chung Duệ quát.
Nói xong, hắn lôi ông chủ nhà xưởng chạy xuống lầu. Có điều đã chậm, Vương Chung Duệ thấy dây trường xuân trên vách tường hành lang như sống lại, vươn về phía hay người họ.
Vương Chung Duệ không chút do dự, hiện tại hắn chạy vọt vào một căn phòng. Trong ấn tượng của hắn, trong phòng không có dây trường xuân.
Trước khi cả hai bị dây leo cuốn lấy đã kịp trốn vào phòng. Ông chủ xưởng may vẫn chưa tỉnh hồn:
- Đến cùng là thế nào! Đây là quái vật gì, sao dây leo lại biết cử động!
Thế nhưng Vương Chung Duệ không có thời gian giải thích. Hắn vừa vào nhà liền chạy lấy đà, phóng khỏi cửa sổ được làm bằng kính.
“Rầm ào ào!”
Vương Trung Duệ dùng vai của mình đụng nát cửa sổ. Từ lầu m
Có thể Vương Chung Duệ không kịp giải thích, hắn vào nhà trực tiếp chạy lấy đà, lấy chính mình tốc độ nhanh nhất hướng cửa sổ phóng ra. Vì quán tính quá đà mà Vương Chung Duệ may mắn xé rách dây trường xuân bám trên vách tường bên ngoài đang muốn bắt hắn.
Âm thanh như tiếng trống vang lên, Vương Trung Duệ rơi xuống mặt đường nhựa. Người đi đường kinh ngạc nhìn hắn nhưng Vương Trung Duệ không quan tâm mà hô to với người ở trên lầu hai:
- Nhảy ra nhanh lên! Nhanh đi, bằng không sẽ không kịp!
Thế nhưng… trên lầu hai im ắng không tiếng đáp lại. Tựa như chưa có ai từng ở trên đó vậy.
Ánh mắt người đi đường nhìn Vương Chung Duệ như nhìn kẻ đần. Mọi người không biết hắn đang nói chuyện với ai.
Da dầu Vương Chung Duệ tê rần. Hắn móc giấy chứng nhận ra, rống to với người xung quanh:
- Ta là người của phòng trật tự, tránh xa đám thường xuân kia ra. Mau chạy tới nơi không có dây leo!
Mọi người nhìn thấy giấy chứng nhận mới khẩn trưởng hơn. Có người hỏi:
- Trưởng quan, bụi thường xuân này bị gì sao?
Vương Chung Duệ trầm giọng nói:
- Nó ăn thịt người!
Vương Chung Duệ đứng trên đường nhìn dây leo rậm rạp xung quanh cùng những khu nhà bị dây leo quấn chặt. Không biết đã có bao nhiêu người bị dây thường xuân ăn thịt.
Thế nhưng trốn ra rồi cũng chưa chắc an toàn. Vì Vương Chung Duệ biết, dây leo sẽ chủ động bắt người. Chỉ là không biết vì sao hắn vừa rơi xuống đường thì dây leo lập tức yên ắng không có động tĩnh gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận