Đệ Nhất Danh Sách

Chương 750: Hội Họp

Đoàn tàu hành tẩu ở nơi hoang dã không khác gì một tàu lượn siêu tốc cả.
Nếu người bình thường ngồi trên đây, e rằng không chiến trong trận chiến cũng chết vì say tàu xe mất.
Nhâm Tiểu Túc đứng nhìn Dương Tiểu Cận đang cầm tay lái, hình ảnh này trông khá là buồn cười.
Tiếng ầm ầm vang lên, đoàn tàu như đi trên đất bằng.
Dương Tiểu Cận hô:
- Vừa rồi ngươi nói gì với T5 kia vậy? Ta thấy các ngươi nói chuyện thật lâu.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt cười ha hả:
- Ha ha ha ha, có nói gì đâu
Dương Tiểu Cận liếc nhìn thiếu niên:
- Vậy bây giờ đi đâu?
- Tới đón La Lam và đám đại lừa dối….
Nhâm Tiểu Túc trả lời:
- Ta cảm thấy kế hoạch lần này của Hỏa Chủng đã thất bại, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Trận chiến diễn ra từ khi mặt trời đứng bóng tới khi hoàng hôn buông xuống.
Nhâm Tiểu Túc quyết định đặt một dấu chấm tròn cho trận chiến này.
Đối mặt với sự bây quét trắng trợn của Hỏa Chủng cùng T5 không ngừng hiện thân, e rằng trong trận chiến này, đội ngũ của hắn cũng thương vong thảm trọng.
Hiện tại Hỏa Chủng của T5 đã ra sân hết, điều này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Hỏa Chủng như vừa “tiêu sạch tiền vốn”.
Không phải người sau màn của Hỏa Chủng… không thông minh.
Mà là dọc theo con đường này, nếu không có Nhâm Tiểu Túc và Lý Thần Đàn, e rằng nhóm người này của An Kinh tự đã chết sạch cả rồi.
Tiến vào Thánh Sơn, nguy cơ trùng trùng, căn bản không để người ta có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả đồ ăn cũng cạn sạch.
Thế nhưng kế hoạch Hỏa Chủng dày công tạo dựng cuối cùng đã thất bại.
Nhâm Tiểu Túc không khỏi phấn khởi, rốt cục hắn cũng tích lũy đủ 3 đồ phổ cấp hoàn mỹ.
Hiện tại điều hắn muốn làm nhất là tìm tới La Lam, phục chế kỹ năng của đối phương.
Ba đồ phổ hoàn mỹ đổi lấy một năng lực siêu phàm tuyệt đối không lỗ.
Lúc này, đám La Lam đang ngồi dựa lưng vào thân cây, nói chuyện phiếm với nhau.
Từ lúc Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận dẫn truy binh đi, họ không thấy người của Hỏa Chủng tới nữa.
Khi thấy phía xa có người bị Hỏa Chủng truy sát, họ cũng không có ý giúp đỡ.
Mà Vương Uẩn thì đang nằm dưới đất, lẳng lặng chờ đợi vết thương khép miệng.
Sự thần kỳ của Hắc dược Vương Uẩn không khỏi cảm thán.
Nếu hắn mua được thật nhiều Hắc dược từ tay Nhâm Tiểu Túc, sau này không gặp vết thương trí mạng hắn cũng chẳng sợ chết.
Với tư cách là trưởng quan, Vương Uẩn rất ít khi trực tiếp tham gia chiến đấu.
Thế nhưng cấp dưới của hắn thì luôn sống cuộc sống trên đầu mũi kiếm a.
Vương Uẩn nhìn tốc độ vết thương khép miệng mà không khỏi cảm thán:
- Xem chừng phải hai hôm nữa mới khỏi, thế nhưng ta cảm thấy chúng ta đã rất gần trung tâm Thánh Sơn rồi.
E rằng Hỏa Chủng sẽ không để ta có thời gian chậm chạp dưỡng thương đâu.
Bấy giờ, cấp dưới Vương Uẩn nói:
- Trưởng quan, Hắc dược thoa ngoài da lợi hại như thế, có khi nào uống vào càng lợi hại hơn không?
Vương Uẩn suy nghĩ thật kỹ, nghe cũng rất có lý à nha…
Bất quá, khi hắn quay đầu lại thấy La Lam đang ôm thân cây cười tới run người:
- Ngươi cười cái gì?
La Lam cố gắng nhịn cười nửa ngày mới quay đầu lại, nghiêm túc nói:
- Ta không cười, thuốc này thật sự uống được.
- Ha ha…
Vương Uẩn không tin.
Chắc chắn uống Hắc dược sẽ có vấn đề, biểu tình La Lam nén cười đã bán rẻ hắn rồi.
Trong lúc nói chuyện, La Lam nghe được tiếng bước chân.
Nhâm Tiểu Túc đã sớm thu hồi đoàn tàu hơi nước, tránh để người khác phát hiện ra năng lực của mình rồi mới quay về.
Hắn cười hỏi:
- Đang nói cái gì đó?
- Các ngươi đi đâu vậy, có gặp nguy hiểm không?
Vương Uẩn hỏi.
- Người gặp họ mới là gặp nguy á…
La Lam cười hớn hở đáp.
Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu nói với cung điện:
“Phục chế năng lực siêu phàm của La Lam.”

Cung điện đáp:
“Kiểm tra đo lường năng lực siêu phàm Anh Linh của La Lam, có phục chế không?”

“Phục chế!”
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói.
Những ngày này hắn bận trước bận sau không phải là vì năng lực này à?
Trong lúc bất chợt, Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được một lực lượng vô hình đang bao phủ La Lam.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn hiện lên vô số điểm sáng đang tụ họp lại!
Năng lực này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất kỳ quá.
Cứ như có một cánh cửa U Minh mở rộng trước mặt hắn, thế nhưng bản thân hắn thì chẳng có bất kỳ thay đổi gì.
Phục chế kỹ năng Anh linh không hề giống phục chế Ảnh tử hay Đoàn tàu hơi nước, không thể sử dụng ngay được.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nói với Dương Tiểu Cận:
- Sau khi rời khỏi Thánh Sơn, ngươi có thể cùng ta tới Tây nam một chuyến không?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc, đáp:
- Được.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc cười với La Lam:
- Thu thập rồi chuẩn bị lên đường thôi.
Ngày mai hẳn sẽ tới trung tâm Thánh Sơn. Để ta nhìn xem cuối cùng Hỏa Chủng còn thủ đoạn gì.
Nghĩ tới chuyện quay về Tây nam, Nhâm Tiểu Túc không còn hứng thú đọ sức với Hỏa Chủng nữa.
Nói không chừng Nhan Lục Nguyên đang chờ hắn trong phòng thí nghiệm, xa hơn nữa, cũng có “người” đang chờ hắn.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc đã chuẩn bị đặt một dấu chấm kết thúc cho hành trình tới Thánh Sơn này.
Nhâm Tiểu Túc đi giữa tiếng súng, đám La Lam hăng hái đi theo sau lưng.
Vương Uẩn nằm trên cáng cứu thương vô lực nói:
- Có thể chờ ta hai ngày không, hai ngày sau ta sẽ khỏi hẳn….
Đại lừa dối đứng bên cạnh nhỏ giọng cười:
- Vừa rồi ta cảm thấy ngươi rất có hứng thú với Hắc thương đúng không? Vậy đi, ngươi tới Cứ điểm 178 của chúng ta, ta sẽ thương lượng với vị kia, bán cho ngươi một ít….
Vương Uẩn nghe vậy lập tức ngậm miệng lại, hắn sao có thể vì Hắc dược mà phản bội Khổng thị được?
Lúc này, không đợi họ đi tới chiến trường thì tiếng súng đã dần dừng lại.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Đánh xong rồi hả? Chẳng lẽ nhưng người khác đều chết hết rồi?
Trong màn đêm, tiếng ca quỷ dị mờ mịt truyền tới từ trong rừng cây:
- Tìm a tìm bằng hữu, tìm một người bạn tốt.
Nắm tay ngươi thật chặt, bằng hữu của ta….
Tiếng ca ngày càng gần, âm lượng ngày càng cao, phảng phất như có hơn trăm người đang cùng hát!
La Lam nổi da gà:
- Đừng nói lại là thứ quỷ gì đó mà Hỏa Chủng tạo nên nha.
Sao mà quái dị quá vậy nè.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, hơn một trăm người hát giữa rừng, nghĩ chút cũng thất bất thường rồi.
Vì thế La Lam lập tức triệu hoán 12 anh linh ra, lắp ráp súng máy hạng nặng chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào!
Đại lừa dối thì lẩm bẩm:
- Âm dương hai ngả, người quỷ khác đường, trừ tà giải nạn…
Nhưng khi hắn thấy được người dẫn đầu dàn đông ca thì ngây ngẩn cả người:
- Lý Thần Đàn?
- Bất ngờ không?
Lý Thần Đàn cười tươi, nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ta là trèo đèo lội suối để tới gặp ngươi á:
- Ta từng đọc trong sách, mọi người vĩnh viễn không nhớ người trèo đèo lội suối tới gặp mình, họ chỉ nhớ kỹ những người họ gặp trong khi họ tự mình trèo đèo lội suối thôi.
Lý Thần Đàn cười:
- Không quan trọng!
Hương Thảo kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc. Đây là người Lý Thần Đàn muốn tìm, bản sao của Lý Thần Đàn là chết trong tay hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận