Đệ Nhất Danh Sách

Chương 579: Còn Có Thể Như Vậy?!

Ý định ban đầu của Vương Phú Quý là quay lại Trung Nguyên càng sớm càng tốt. Chung quy Nhâm Tiểu Túc đã tới Trung Nguyên, hắn tới Tây bắc làm cái quái gì chứ.
Hơn nữa, lão Vương chắc chắn Nhâm Tiểu Túc tới Trung Nguyên là để tìm họ, cho nên hắn phải quay về đó!
Chỉ là Trương Tiểu Mãn sống chết không cho hắn đi, kiên quyết an bài cả đám người ở lại quân doanh. Còn cung cấp thức ăn ngon và nước ấm, nói là vài ngày sau đi cũng không muộn.
Lý do Trương Tiểu Mãn dùng để thuyết phục Vương Phú Quý rất đơn giản:
“Trung Nguyên lớn như thế.
Cứ điểm 178 đã cho người tìm kiếm Nhâm Tiểu Túc rồi, chẳng lẽ nhiều người như chúng ta lại không dễ tìm hơn ngươi à? Ngươi cũng không biết Nhâm Tiểu Túc sẽ đi đâu kia mà.”
Trương Tiểu Mãn nói:
- Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm Nhâm Tiểu Túc.
- Vậy là sao?
Vương Phú Quý có chút sửng sốt:
- Sao các ngươi chắc chắn có thể tìm được hắn?
- Nếu ngươi là bạn của Nhâm Tiểu Túc, vậy ngươi sẽ biết Hứa Hiển Sở chứ?
Trương Tiểu Mãn nói.
- Không tính thân quen, nhưng ta biết hắn là bạn tốt của Tiểu Túc…
Vương Phú Quý nghi ngờ nói:
- Hứa Hiển Sở có thể tìm được Nhâm Tiểu Túc ư?
Vương Phú Quý không tin chuyện này. Chung quy quan hệ giữa họ với Nhâm Tiểu Túc mới là thân cận nhất. Họ không biết đi đâu tìm thì sao Hứa Hiển Sở biết được.
Trương Tiểu Mãn thấp giọng nói:
- Lão Hứa nói với chúng ta, Nhâm Tiểu Túc đi tới đâu thì hàng rào sập tới đó. Hàng rào số 74 ở phía nam Trung Nguyên đang lâm vào nguy hiểm. Nói không chừng qua vài hôm nơi đó liền sụp. Hắn nghi ngờ Nhâm Tiểu Túc đang ở đó, cho nên Vương Phong Nguyên đã phái người tới hàng rào 74 rồi. Nói không chừng qua vài hôm nữa sẽ nhận được tin tức thôi!
Vương Phú Quý nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ tìm người còn có thể tìm như vậy?!
Chẳng lẽ Nhâm Tiểu Túc đi qua hàng rào nào là hàng rào đó sập thật à…
Vương Phú Quý tỉ mỉ nhớ lại…
Ồ, hình như đúng là thế thật!
Nghĩ ngợi nửa ngày, Vương Phú Quý không biết nên phản bác Trương Tiểu Mãn thế nào!
Bất quá Vương Phú Quý suy nghĩ, cứ điểm 178 tìm người thật sự đáng tin hơn họ nhiều. Cứ ở đây chờ tin tức tiếp theo rồi tính tiếp.
Bấy giờ, tin tức hàng rào 74 đã sụp vẫn chưa truyền tới Tây bắc. Thậm chí đại đa số hàng rào vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở nơi đó, chỉ biết họ đã mất liên lạc với hàng rào 74 mà thôi.
Trương Tiểu Mãn lôi kéo Vương Phú Quý đi ăn cơm.
Sau đó nhiệt tình giới thiệu hàng hóa cho Vương Phú Quý:
- Vốn chúng ta tưởng phải nửa năm sau mới có thể khai thông việc buôn bán với Trung Nguyên. Bất quá chúng ta đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của thương nhân.
May mà các ngươi tới đây lúc này. Chúng ta đã an bài cho các ngươi rồi.
Lần đầu đừng nên chuyển quá nhiều. Trước ta đã chuẩn bị cho ngươi tầm 10 tấn lục hóa giáp, như vậy là được rồi.
Vương Phú Quý nghe vậy thì ngơ ngác. Hắn biết lục hóa giáp có thể làm được gì, thứ đồ chơi này có rất nhiều công dụng, bán sẽ được rất nhiều tiền.
Thực tế, khoáng vật chuyển từ Tây bắc tới Trung Nguyên có thể trực tiếp bán cho Vương thị. Mục đích đả thông thương lộ của Vương thị cũng vì khoáng sản ở Tây bắc kia mà.
Chỉ là Trương Tiểu Mãn vừa mở miệng ra liền đưa họ hơn 10 tấm. Vương Phú Quý thật sự không cách nào hình dung được khái niệm về đơn vị trong đầu hán tử….
Vương Phú Quý có chút do dự:
- Chúng ta chỉ có chút xe tải cũ thôi….
Trương Tiểu Mãn hồn nhiên vô tư:
- Ta sẽ đưa xe cho ngươi.
Nói xong, hắn kêu lính cần vụ gọi cho một ông chủ nào đó trong hàng rào.
Những người này từng làm việc cho Tông thị, khi cứ điểm 178 tiếp quả hàng rào, Trương Cảnh Lâm cũng không làm khó họ.
Lúc này, Trương Tiểu Mãn liền hiểu được cái gì gọi là đừng nên làm khó. Bởi vì không làm khó mới có thể ép khô đối phương.
Cho nên, Trương Tiểu Mãn đang tính “trưng dụng” đám người này. Hiện tại vừa vặn cống hiến cho Vương Phú Quý.
Sau khi đám nhà giàu kia tới, Trương Tiểu Mãn thẳng thắn mở miệng mượn xe.
Một lần mượn liền mượn cả một đoàn xe. Sau khi chở hết lục hóa giáp mà còn dư thì để đám Vương Phú Quý chở thêm ni-ken nữa…
Tuy đám nhà giàu này đau lòng nhưng chẳng dám nói gì cả. Mắt nhìn Trương Tiểu Mãn dẫn theo binh sĩ đóng quân ở hàng rào 144, đây là người nắm quyền sinh sát của họ trong tay, chả khác nào cha mẹ của họ cả.
Bất quá tới đây vẫn chưa xong, Trương Tiểu Mãn cảm thấy Vương Phú Quý một mình cầm son môi đi bán quá cực khổ nên dứt khoát để đám nhà giàu này phải mua hàng mà Vương Phú Quý mang tới từ Trung Nguyên.
Đám nhà giàu không ngừng kêu khổ, bất quá có mấy người thông minh bỗng nhiên ý thức được, chẳng lẽ đây là thủ đoạn vơ vét của cải của Trương Tiểu Mãn ư?
Trương Tiểu Mãn cảm thấy mở miệng đòi tiền không tốt nên dùng cách nào để mượn cớ buôn bán mà bóc lột họ?
Vào lúc này, chỉ cần là người biết suy nghĩ sẽ không mở miệng cự tuyệt. Thậm chí còn phải biểu hiện rất hưởng ứng nữa!
Sau khi đám nhà giàu rời đi, Vương Phú Quý ngồi trong quân doanh ngẩn người nửa ngày. Hắn làm ăn nửa đời, đây là lần đầu tiên cảm thấy buôn bán không khó khăn chút nào!
Họ mang tới bốn xe hàng, còn chưa bắt đầu nay đã bán sạch rồi.
Bất quá lão Vương cũng không từ chối chuyện này.
Hắn báo giá cao hơn bình thường một ít cho đám nhà giàu, tuy nhiên cũng không quá mức. Dù sao muốn buôn bán lâu dài thì hai bên phải cùng có lợi mới được, đúng không?
Lão Vương không bị sự tốt đẹp trước mắt mê hoặc, hắn còn phải nghĩ tới tương lai, đâu phải bán xong một lần rồi thôi.
Phải biết, lão Vương đã bắt đầu suy nghĩ tới nhiều chuyện. Có mối quan hệ này, ông có thể trở thành thương nhân mạnh mẽ và quyền lực nhất Tây bắc. Người một nhà của họ cũng có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn.
Được vậy thì tốt quá rồi!
Hơn nữa, Vương Phú Quý nhận ra Trương Tiểu Mãn làm những điều này đều là vì Nhâm Tiểu Túc.
Vì hắn là thân nhân mà Nhâm Tiểu Túc đau khổ tìm kiếm nên cứ điểm 178 mới giúp đỡ hắn thế này. Vốn lão Vương nói với đám Vương Vũ Tri, buôn bán cần phải móc nối quan hệ. Cơ mà chính lão Vương cũng không ngờ quan hệ ông móc nối được lại cứng như vậy.
Lão Vương nghĩ mãi vẫn không rõ, Nhâm Tiểu Túc thật sự đã giúp cứ điểm 178 đánh bại Tông thị nhưng dù vậy cũng không tới mức khiến thái độ Trương Tiểu Mãn tốt như vậy chứ. Hơn 10 tấn lục xa hóa nói cho là cho. Trương Tiểu Mãn thật sự có quyền lực lớn thế? Đây là vật tư có giá trị cao lắm đấy!
Vào lúc Vương Phú Quý vẫn nghĩ mãi không thông thì Tiêu Tiểu Thần đã lén hỏi Trương Tiểu Mãn:
- Đoàn trưởng, lá gan ngươi cũng lớn quá đó. Cho nhiều như vậy thiệt hả? Chúng ta đâu cần phải làm vậy?
- Ngươi thì biết cái gì…
Trương Tiểu Mãn đắc ý:
- Đây là lý do vì sao ta là Đoàn trưởng còn ngươi chỉ là Phó đoàn trưởng đó.
Tiêu Tiểu Thần nháy mắt đen mặt, hắn đá Trương Tiểu Mãn một cái:
- Ngươi mau nói ta biết lý do là gì đi.
Trương Tiểu Mãn nhỏ giọng nói:
- Ngươi không nghe lão Vương nói à. Hắn là chưởng quỹ của Nhâm Tiểu Túc, tài sản hắn quản lý là của Nhâm Tiểu Túc cả đó.
Tiền kiếm được từ vật tư cũng là của Nhâm Tiểu Túc thôi. Nếu Nhâm Tiểu Túc mở miệng nói muốn 10 tấn lục hóa giáp, ngươi có dám từ chối không? Hơn nữa, sau khi Nhâm Tiểu Túc gặp được lão Vương, biết bản thân có sản nghiệm to lớn ở Tây bắc, hắn còn có thể rời khỏi Tây bắc à? Ta là muốn dùng sản nghiệp này trói chặt đám lão Vương.
Đám lão Vương không chạy được thì Nhâm Tiểu Túc cũng không bỏ được.
Tiêu Tiểu Thần suy nghĩ:
- Nói cũng có lý, nói tiếp đi.
- Sau khi Nhâm Tiểu Túc quay về, sớm muộn gì cũng sẽ tiếp nhận cứ điểm 178…
Trương Tiểu Mãn thần bí nói thầm:
- Mấy hôm trước ta nghe lão Chu nói, cao tầng đã họp với nhau, Vương Phong Nguyên đề nghị gia tăng nhân lực tìm kiếm Nhâm Tiểu Túc.
hi vọng có thể dẫn hắn về để học tập một chút tri thức chỉ huy. Sau đó để hắn làm quen với tình trạng của các quân đội. Các tướng lãnh cũng không phản đối, như vậy khác nào ngầm chấp nhận.
Tiêu Tiểu Thần hít một ngụm khí lạnh.
Học tập trí thức chỉ huy, làm quen với quân đội? Phải là dạng quan quân gì mới cần học những thứ này, chẳng phải chỉ có Tư lệnh mới cần học à!
Trương Tiểu Mãn vui cười:
- Kỳ thật quan trọng nhất là, các tướng lãnh cũng khá tán thành Nhâm Tiểu Túc. Không phải mọi người cảm thấy Nhâm Tiểu Túc có thể làm Tư lệnh ngay mà tán thành hắn có tiềm năng này. Chướng ngại ngăn cản Nhâm Tiểu Túc trở thành người kế nhiệm đều biến mất sau chiến thắng với Tông thị.
Ngươi nghĩ đi, bây giờ chúng ta tích lũy gia sản cho Tư lệnh đời tiếp theo có đáng giá không!
- Lỡ Tư lệnh hỏi về số lục hóa giáp này thì sao….
- Yên tâm đi, nếu Nhâm Tiểu Túc quay về, xem chừng Tư lệnh cũng chẳng tính toán mấy cái này với lão Vương đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận