Đệ Nhất Danh Sách

Chương 786: Di Chuyển

Kẻ địch tới ngày càng gần.
Đối phương đi qua hồ nước muối mà đến.
Nhan Lục Nguyên thúc ngựa đi về phía trước, hai bên cứ như cách nhau một mặt gương to lớn như trời.
Nhan Lục Nguyên yên lặng quan sát đối phương.
Bộ dáng người nọ cao hơn người trong Thảo Nguyên.
Nếu nói chiều cao trung bình của dân du mục là 1 mét 75 thì e rằng đối phương cao tới 1 mét 9.
Thậm chí còn có những người cao chừng 2 mét.
Đối phương khoác trên người một bộ da lông tông nâu, cơ bắp chân để lộ ra trước gió.
Nửa người trên là cơ ngực rắn chắc.
Chỉ có chút kỳ quái là hán tử đi trước đám người phương bắc kia lại mặc áo đen.
Người nọ mặc áo đen có kim tuyến vàng, nhìn qua vừa thần bí lại quỷ dị, trông như một… tế tự.
Bất quá Nhan Lục Nguyên cảm thấy, dường như người áo đen này không giống những người phương Bắc khác.
Bởi vì hai bên có thân hình không giống nhau, người áo đen thấp hơn những người khác một cái đầu.
Ngược lại trông khá giống người Trung Nguyên.
- Người áo đen có phải đầu lĩnh của họ không?
Phó Lan Tề hỏi:
- Chủ nhân, chúng ta có cần bắt giặc bắt vua trước?
- Ta lại thấy người áo đen giống người Trung Nguyên hơn…
Nhan Lục Nguyên trả lời:
- Nói không chừng đối phương còn là người có thân phận.
Bằng không sao lại che kín, sợ người khác nhận ra, giả thần giả quỷ như thế chứ.
Mọi người nghe Nhan Lục Nguyên nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, dần yên lòng hơn.
Tỉ mỉ suy nghĩ chút sẽ thấy, vị chủ nhân bên cạnh họ chỉ cần phất tay một cái là sơn băng địa liệt, họ cần gì phải sợ đám người tới từ phương bắc này?
Phó Lan Tề nhỏ giọng nói:
- Chủ nhân, họ không dùng đao, khó trách có thể chém đứt đôi một người.
Thì ra họ dùng búa.
Nhan Lục Nguyên nhìn đám người đang tới gần kia.
Phó Lan Tề nói không sai, cả đám người cầm theo búa lớn.
- Búa này trông có vẻ không nhẹ…
Hột Cốt Nhan nói:
- Bất quá hán tử Thảo Nguyên chúng ta chưa chắc sợ họ.
Chủ nhân, chỉ ngần hài ra lệnh một tiếng, Hột Cốt Nhan ta sẽ dẫn đầu xông lên.
Vào lúc này, ngày càng nhiều kẻ địch xuất hiện từ phương xa.
Thân ảnh cao lớn của họ khiến đám hán tử nhìn mà không khỏi rợn người.
Nhan Lục Nguyên nhíu mày, ban đầu họ chỉ thấy có hơn 10 người, mà hiện tại xuất hiện đã gần trăm người rồi:
- Đám người này không phải ngẫu nhiên xuôi nam đâu.
Họ đang di chuyển về phía nam, nhất định phương bắc đã xảy ra chuyện gì đó khiến họ phải chạy về hướng này.
Ngươi nhìn túi họ vác phía sau đi.
Lần này đụng mặt chắc chỉ là ngẫu nhiên, họ tới để lấy muối thôi.
Hai bên dùng hồ nước làm ranh giới, không ai đi về trước.
Bất quá Hassan phát hiện đám hán tử đối diện bỗng thay đổi đội hình, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể phát động công kích họ.
Vào lúc này, tiếng bước chân mềm mại vang lên phía sau hán tử Thảo Nguyên.
Phó Lan Tề nhìn lại thì chẳng biết từ lúc nào hơn ngàn đầu cự lang đã đứng phía sau họ, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người đối diện, răng nanh cũng đã nhe ra.
Phó Lan Tề, Hột Cốt Nhan lần đầu tiên thấy tận hình cự lang thế này.
Lúc trước họ chỉ nghe nói mà thôi, vốn còn tưởng đây chỉ là thủ pháp dọa người của Nhan Lục Nguyên!
Hiện tại họ mới hiểu được, thì ra đàn sói có thật, hơn nữa còn rất nghe lời Nhan Lục Nguyên!
Lang vương thong thả bước tới bên cạnh Nhan Lục Nguyên, ngựa bị nó hù cho không dám động đậy gì.
Đàn sói vừa xuất hiện đã phá vỡ sự cân bằng của hai bên.
Nhan Lục Nguyên nhìn đám người đối diện dần thoái lui thì điều khiển ngựa vòng lại:
- Đi, quay về bộ lạc.
Người của họ không chỉ có nhiêu đó đâu.
Ta nghe ca ca nói, trước tai biến cương vực phương bắc rộng lớn hơn Thảo Nguyên rất nhiều.
Hiện tại có vẻ đám người này đang muốn đi về phía nam.
Quay về bộ lạc, Tiểu Ngọc Tỷ quan tâm hỏi:
- Làm sao, ta nghe nói ngươi gặp được đám người phương bắc kia?
- Ừ…
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
- Chúng ta phải rời khỏi nơi này.
Ta đã để Hassan dẫn theo tộc nhân lấy đủ muối rồi đi về phía đông, tránh đường xuôi nam của họ.
Mục tiêu của đám người kia là Trung Nguyên chứ không phải chúng ta.
- Trung Nguyên? Vì sao?
Tiểu Ngọc Tỷ nghi ngờ hỏi.
- Vì bên đó có người Trung Nguyên…
Nhan Lục Nguyên thở dài:
- Trung Nguyên xuất hiện phản đồ.
- Vì sao họ xuôi nam?
Tiểu Ngọc Tỷ khó hiểu hỏi:
- Cả một bộ tốc đột nhiên rời khỏi nơi sinh sống của mình thì đúng là không hợp lẽ thường mà.
- Thế đạo này làm gì có chuyện gì theo lẽ thường nữa…
Nhan Lục Nguyên cảm khái:
- Ta nghe Trương tiên sinh nói, biển chia cắt rất nhiều lục địa, phương bắc sắp sửa bị nước biển bao phủ rồi.
Hoặc có lẽ nơi đó quá lạnh, họ sắp chịu không nổi nên mới rời đi.
Dù là suy đoán nào đi nữa đều có khả năng xảy ra.
Thế nhưng hiện tại vấn đề chủ yếu của Nhan Lục Nguyên là làm sao giúp người trong Thảo Nguyên sống sót.
Hiện tại Thảo Nguyên chỉ vừa được thống nhất lại gặp chuyện rơm rạ này thì không tốt.
Thật ra Nhan Lục Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ.
Bất quá nếu đám người kia dám tìm hắn gây chuyện, hắn sẽ không để ý mà cho họ biết họ tìm nhầm người rồi.
Tiểu Ngọc Tỷ hỏi:
- Họ có siêu phàm giả không?
Nhan Lục Nguyên nhớ lại một chút, không xác định nói:
- Kỳ thật ta cảm thấy sự tiến hóa của người phương bắc và người Thảo Nguyên không giống nhau.
Trung Nguyên thiên về cá thế mà người phương bắc thì là….
tổng thể thay đổi.
Không biết việc này có liên quan gì tới vị trí địa lý không.
Ngược lại Thảo Nguyên thì có phần chậm chạp hơn, không có siêu phàm giả nào quá cường đại.
Thảo Nguyên vắng vẻ, tuy hắn có thể khống chế cả Thảo Nguyên nhưng chín bộ lạc gộp lại cũng chỉ mấy chục ngàn người.
Nhan Lục Nguyên từng hỏi qua, hiện giờ nơi này chỉ có hai siêu phàm giả, đều là người hầu cận của hắn.
Nhan Lục Nguyên suy tư hồi lâu, cuối cùng để Tiểu Ngọc Tỷ chuẩn bị chuyện rời đi.
Còn hắn thì lấy ba chén sữa dê rồi cắt ngón tay nhỏ vào mỗi chén một giọt máu.
Máu nhỏ xuống chén sữa dê biến màu trắng đục thành màu hồng chói mắt.
Nhan Lục Nguyên thở dài một hơi rồi để Kỳ Kỳ Cách gọi Hassan, Phó Lan Tề và Hột Cốt Nhan vào.
Khi ba người tới quỳ trong đại trước, Nhan Lục Nguyên kêu Kỳ Kỳ Cách đem sữa tới cho ba người:
- Hôm nay ta tặng các người chén rượu, giúp các người trở thành dũng sĩ vô song của ta.
Mau uống hết đi.
Ba người nhìn nhau, không chút do dự uống sạch chén sữa hồng kia.
Sau đó hai mắt họ hóa thành màu đỏ.
Lực lượng điên cuồng tuôn trào trong cơ thể họ, mãi tới khi chảy vào trong óc, mở ra cánh cửa tới thế giới mới cho cả ba!
Lúc này tất cả bộ lạc đều yên tĩnh, mọi người hâm mộ nhìn đám người Hassan nhận được sự khen thưởng của thần linh.
Nhan Lục Nguyên quan sát hết thảy.
Kỳ thật có vài chuyện hắn không nói với Nhâm Tiểu Túc… Theo sự phát triển của năng lực, hắn đã lấy lại được một số ký ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận