Đệ Nhất Danh Sách

Chương 452: Chân Tướng Phơi Bày

Ở nơi sâu trong sa mạc, tốc độ binh sĩ Tông thị đều đặn bước tới. Họ đã sớm thăm dò xong con đường này, thậm chí còn biết có một ốc đảo có thể tiếp nhiên liệu cho đội cơ giới đi qua.
Nếu không nhờ con đường này, chỉ có bộ binh tập kích thì hiệu quả giảm đi rất nhiều.
Dường như trước tai biến, con đường này là một rừng cây, cũng không biết người nào tổng cây trong này, tạo thành một mảnh ốc đảo, giúp họ có thêm một sự trợ giúp.
Chỉ là nơi này do không có người bảo dưỡng nên đã nhiều năm hoang phế.
Trên thực tế, hiện giờ cũng không nhiều người quan tâm nơi này có biến thành sa mạc không. Thế nhưng ốc đảo sắp biến mất này lại cấp cho Tông thị cơ hội cuối cùng.
Cao tầng Tông thị gọi con đường này là Thiên Tứ, ý nghĩa ông trời cho họ cơ hội đánh chiếm cứ điểm 178.
Những nay nay, không phải Tông thị không chuẩn bị. Nếu không có những thứ này, những năm gần đây họ cũng chẳng dám khiêu khích cứ điểm 178 mãi.
- Phía trước là tới Nam Hồ, qua Nam Hồ, chúng ta nghỉ ngơi tu chỉnh hai tiếng là có thể đi thẳng tới cứ điểm 178!
Tướng lãnh Tông thị vui vẻ cười nói với sĩ quan phụ tá bên cạnh:
- Trong trận chiến này, ta và ngươi sẽ lập công đầu, không có chúng ta khổ tâm tính toán nhiều năm, đâm một kích trí mạng cho cứ điểm 178 thì e rằng Tông thị khó lòng mà thắng.
- Vẫn là trưởng quan anh minh…
Sĩ quan hiểu ý nói hùa theo.
Nụ cười này khiến hắn nuốt không ít cát. Đi trong sa mạc mấy ngày này, dù có ốc đảo trợ giúp thì đường đi của họ cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng gian khổ nhiều hơn đi nữa cũng đáng, vì họ sẽ được ghi tên vào sử sách!
Tướng lãnh Tông thị hăng hái nói:
- Trận chiến này là thời điểm thích hợp để chúng ta dương danh!
Phía sau, đội cơ giới vẫn tiếp tục đi trên mặt đường rắn chắc, tạo thành một trận bụi mù trên sa mạc. Tướng lãnh Tông thị nghe âm thanh viên đá bị bánh xích nghiền nát thì cảm thấy cực kỳ êm tai.
Hắn nói với sĩ quan phụ tá:
- Có phát hiện chuyện gì ngoài ý muốn không. Lúc này là thời điểm mấu chốt, phải chú ý cẩn thận.
- Ngài yên tâm…
Sĩ quan phụ tá nói:
- Những năm gần đây chúng ta đã sớm dò xét nơi đây. Trên căn bản, cứ điểm 178 không có bất kỳ cứ điểm quân sự gì trên sa mạc. Đám pháo hôi kia đâu nghĩ chúng ta sẽ…
Nhưng một khắc sau, họ chợt nghe âm thanh vang đội và bén nhọn đột ngột vang lên. Đội chiến bộ là binh đoàn tinh nhuệ nhất của Tông thị, binh sĩ được rèn luyện hàng ngày với cường độ vô cùng cao.
Cho nên, khi âm thanh bén nhọn phát ra, sắc mặt mọi người gần như đại biến. Đây là âm thanh đạn đạo tập kích họ:
- Địch tập kích! Địch tập kích!
Ầm ầm vài tiếng, có vài viên đạn đạo đã rơi vào đội ngũ của họ. Trong nhất thời, cát vàng mù mịt, tất cả binh sĩ Tông thị bị bao phủ trong khói lửa.
Tướng lãnh Tông thị nằm úp xuống đất. Hắn nghĩ mãi cũng không rõ vì sao nơi này lại có binh sĩ của cứ điểm 178 mai phục?
Tên này nằm rạp trên nền cát, dò xét bốn phía. Đợi khó lửa tản đi lại thấy ba hướng ở đường chân trời có vô số điểm đen đang hướng tới. Đối phương là binh sĩ của cứ điểm 178, hơn nữa còn có chuẩn bị mà tới!
Trong lòng tướng lãnh Tông thị kinh nghi. Họ đã tiến vào vòng phục kích của cứ điểm 178, vòng phục kích này chẳng khác nào một cái túi bọc họ lại.
Đội cơ giới tới từ phía chính diện của cứ điểm 178 khiến cát bụi bay đầy trời. Tướng lãnh Tông thị lập tức lệnh cho binh sĩ triển khai phản kích. Một mai đạn pháo bay về phía đối diện họ. Chỉ thấy một cái nồi đen to lớn xuất hiện, chặn đạn pháo lại.
Không dừng lại ở đó, chỉ thấy cái nồi to lớn lơ lửng trên không trung chặn năm sáu mai đạn pháo sau đó lại. Phải biết, đạn pháo nhanh tới mức mắt thường khó nhìn được nay lại bị đối phương ngăn lại!
Sau đạn pháo bắn xong, khó lửa màu xám lập tức bị gió thổi tiêu tán.
Rất nhiều binh sĩ Tông thị nghệch ra, cái quái gì thế này?!
- Hứa Hiển Sở?!
Tướng lãnh Tông thị nghi ngờ nói:
- Sao Hứa Hiển Sở lại ở đâu, không phải hắn ở hậu phương chúng ta à? Chẳng phải có người nhìn thấy Ảnh tử ở nơi đó sao?!
Lúc trước, có người từng nói chuyện kỳ lạ này cho bộ chỉ huy của Tông thị. Họ không thấy Hứa Hiển Sở, rất có thể là Trương Cảnh Lâm đã lệnh cho hắn làm chuyện khác. Mà khả năng cao, Trương Cảnh Lâm đã nhận ra ý đồ của họ, sai hắn mai phục đường đi trên sa mạc.
Bất quá về sau họ lại nhận được tin, nói có đại đội từng gặp Ảnh tử của Hứa Hiển Sở ở hậu phương. Bấy giờ mọi người mới yên tâm.
Thế nhưng tướng lãnh Tông thị không ngờ tới, Hứa Hiển Sở như biết làm ảo thuật, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Chẳng lẽ tên Hứa Hiển Sở này biết bay?!
Cùng lúc đó, Hứa Hiển Sở vừa ngăn năm sáu mai đạn pháo hô to với binh sĩ phía sau:
- Hung hăng đánh chúng cho ta! Chặn ba thả một, để tướng lãnh Tông thị chạy thoát thì được, còn lại giết hết cho ta! Tấn công!
Binh sĩ cứ điểm 178 tận mắt nhìn trưởng quan nhà mình một lần chặn năm sáu mai đạn pháo thì nhất thời sĩ khí đại chấn. Bất quá hiện tại Hứa Hiển Sở chỉ đang gồng mà thôi. Phản phệ khiến toàn thân hắn đau đớn vô cùng, thậm chí khó lòng duy trì trong thời gian dài, thế nhưng Hứa Hiển Sở vẫn cố gắng chèo chống.
Đơn giản vì hắn biết, cứ điểm 178 có thể đánh thắng hay không đều phải xem trận chiến này của hắn thắng đẹp thế nào!
Hứa Hiển Sở chờ ở nơi này gần một tháng. Những hán tử của cứ điểm 178 đã sắp tới cực hạn.
Sở dĩ cứ điểm 178 có thể sừng sững ở Tây bắc là vì họ có trang bị tốt? Không, vì họ có thể lấy một địch trăm? Cũng không phải.
Mà là họ có thể chịu khổ, so với bất kỳ binh sĩ nào trên đời họ càng có thể chịu khổ hơn.
Vì họ sống ở nơi có hoàn cảnh ác liệt như biên giới Tây bắc, xem đau khổ như canh chan với cơm đấy!
Một hồi ác chiến này, cuối cùng cũng phơi bày được chân tướng.
Bấy giờ, Trương Cảnh Lâm nhận được tin tức Hứa Hiển Sở truyền tới, nói họ đang giao chiến chính diện với kẻ địch. Vì phục kích bất ngờ nên hiện tại binh sĩ cứ điểm 178 chiếm thế thượng phong!
Lúc này, Vương Phong Nguyên ở bên cạnh nhìn Trương Cảnh Lâm:
- Nhâm Tiểu Túc có trách chúng ta không?
Ý của Vương Phong Nguyên rất rõ. Kỳ thật họ có hậu chiêu, chỉ cần kẻ địch tiến vào vòng phục kích, át chủ bài của Tông thị sẽ được họ giải quyết một cách dễ dàng. Mà cứ điểm 178 cũng không nguy hiểm như nhiều người vẫn thấy.
Cho nên, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc không cần tấn công hàng rào 146.
Ngày đó, khi Trương Tiểu Mãn gọi điện, Nhâm Tiểu Túc lại nói hắn muốn một mình tới hàng rào 146, thật ra Trương Cảnh Lâm rất muốn ngăn cản nhưng không cách nào nói ra kế hoạch của mình.
Khi đó, Trương Cảnh Lâm và Vương Phong Nguyên đã tra ra gián điệp. Chỉ là họ biết nhưng lại chưa bắt được. Cho nên, để cam đoan kế hoạch của họ không bị Tông thị biết, Trương Cảnh Lâm căn bản không cách nào nói thẳng với Tiêm Đao Liên.
Khi ấy, một chút chi tiết nhỏ cũng có thể bị đối phương nắm bắt. Trương Cảnh Lâm không thể đem toàn bộ cứ điểm 178 ra mạo hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận