Đệ Nhất Danh Sách

Chương 637: Đầu Hàng


Nghe Tần Sanh nói xong, Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nửa ngày. Tần Sanh phối hợp kể tiếp:
- Nghe nói uy lực từ bong bóng của người này cực lớn. Đối thủ của hắn bị nổ văng xa hơn mười thước, không ngờ còn có loại năng lực siêu phàm kỳ quái thế này…
Bấy giờ, Tần Sanh phát hiện sắc mặt cổ quái của Nhâm Tiểu Túc thì hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi sao thế?
- Khả năng ta nhận biết siêu phàm giả này…
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Năng lực siêu phàm dùng cùng hệ nguyên tố cũng có khác biệt rõ rệt. Ví dụ như siêu phàm giả ở cứ điểm 178 kia, có thể hóa hình nước thành mãnh thú các loại. Chỉ khi sử dụng hợp lý năng lực siêu phàm mới đem lại lực sát thương lớn nhất.
Mà bây giờ, siêu phàm giả trong miệng Tần Sanh khả năng cao chính là Trương Bảo Căn ở thị trấn Nhâm Tiểu Túc từng sinh sống.
Lúc trước Trương Bảo Căn bị người khác phát hiện năng lực siêu phàm đều là do có người xấu tố cáo.
Cha mẹ hắn tưởng hắn vào hàng rào sẽ không còn tương lai nữa nên đã giết sạch cả nhà lưu dân tố cáo hắn rồi tự sát.
Thi thể của cha mẹ Trương Bảo Căn được Vương Phú Quý và Trương Cảnh Lâm chôn cất, tiền cũng là Vương Phú Quý chi ra.
Khi đó, Nhâm Tiểu Túc còn tưởng Trương Bảo Căn không còn sống. Thế nhưng khi vật thí nghiệm tấn công, Nhâm Tiểu Túc từ xa thấy được đối phương đã dùng năng lực siêu phàm của mình đánh lùi vật thí nghiệm.
Không ngờ hiện tại Trương Bảo Căn lại trở thành siêu phàm giả độc hành, đi tới Lạc thành này.
Nhâm Tiểu Túc kể lại chuyện của Trương Bảo Căn cho Tần Sanh nghe. Tần Sanh ngây ngẩn cả người:
- Còn có chuyện như vậy. Đã thế chúng ta nhanh chóng tới hiện trường xem thử đi.
Cuộc chiến xảy ra ở đường Khải Toàn. Khi họ tới nơi, Nhâm Tiểu Túc thấy nhà xung quanh có dấu vết đổ vỡ kỳ lạc. Cứ như bị đạn ném lên tường rồi nổ tung vậy, thế nhưng không có dấu vết cháy đen.
Dường như chiến đấu đã kết thúc. Theo Tần Sanh biết thì hai phe đánh nhau hơn 20 phút đồng hồ. Chiến đấu lan rộng vài trăm mét. Cuối cùng là siêu phàm giả có năng lực phun bong bóng chiến thắng. Hiện tại hắn đang trốn trong căn nhà nào đó, bắt giữ một con tin.
Binh sĩ cảnh vệ của Lạc thành bao vây cửa hàng bán xe đạp, đang tiến hành đàm phán với siêu phàm giả bên trong:
- Chúng ta đã bao vây nơi này. Dù ngươi có giết con tin cũng không thể thoát. Bằng không ngươi nói điều kiện ra, chúng ta sẽ cân nhắc thả ngươi đi.
Người bên trong cười lạnh:
- Các ngươi sẽ thả ta rời đi? Bớt nói đùa đi, đừng nói với ta mấy chuyện thả người tầm phào đó.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng tách ra khỏi Tần Sanh, đứng trên tầng một quan sát cửa hàng xe đạp đối diện.
Nơi này cách chỗ bị bao vây tầm 700 mét, là vị trí tốt để bắn lén.
Trước Nhâm Tiểu Túc dùng kính ngắm quan sát bên trong cửa hàng xe đạp. Kết quả vừa thấy Nhâm Tiểu Túc liền chấn kinh.
Trong cửa hàng lúc này, Trương Bảo Căn đang bắt giữ một con tin và trốn sau chân người đó.
Mà người kia, chính là người mà Nhâm Tiểu Túc đã gạt chân đêm qua!
Là trùng hợp hay có sắp xếp trước?
Nhâm Tiểu Túc gọi điện thoại cho Tần Sanh:
- Ta chuẩn bị động thủ.
Tần Sanh ngơ ngác, hắn nhìn xung quanh mới biết Nhâm Tiểu Túc đã không ở bên cạnh:
- Ngươi đang ở đâu, động thủ thế nào?
- Bắn lén.
- Nhưng hắn trốn rất kỹ, khó lòng bắn lén mà bảo toàn được con tin…
Tần Sanh nghi ngờ.
Vừa dứt lời, mọi người đã nghe tiếng súng rền vang. Tần Sanh quay đầu nhìn cửa hàng xe đạp, chỉ thấy con tin đã bị bắn gục.
Tần Sanh:
- ? ? ?
Đại ca, động thủ của ngài là trực tiếp giết chết con tin?
Đạn súng bắn tỉa nhanh chóng xuyên qua động mạch chủ ở cổ con tin nhưng không khiến Trương Bảo Căn đứng phía sau bị chút thương tích này.
Nhâm Tiểu Túc nói với điện thoại:
- Được rồi, để hắn đầu hàng, đừng giết hắn.
Tần Sanh cũng không cãi lại, chuyên gia đàm phán của Thanh Hòa lập tức tiến lên thay đổi cách đàm phán:
- Tội phạm bên trong kia, con tin đã bị đánh gục. Mong ngươi hãy đầu hàng đi…
Mọi người đều bối rối, lúc này Trương Bảo Căn còn đang ngơ ngác. Đây là thế nào, sao tự nhiên đánh chết con tin luôn chứ?!
Trương Bảo Căn nhìn họng súng đen ngòm bên ngoài, muốn xông ra nhưng cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài.
Thời gian kéo dài lâu như thế, e rằng Kỵ Sĩ trong Lạc thành đều đã tới rồi. Đối phương gọn gàng linh hoạt giết chết con tin, chỉ sợ đã có ý nghĩ hạ sát với hắn.
Trương Bảo Căn chậm rãi giơ hai tay lên, đi ra khỏi cửa hàng xe đạp. Tần Sanh và Trương Thanh Khê hai bên trái phải đi tới. Hai người chỉ ấn Trương Bảo Căn xuống đất, thấy hắn không chống cự cũng không làm gì khác nữa.
Trò khôi hài chấm dứt, Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng đi theo đám Tần Sanh, muốn nói chuyện với Trương Bảo Căn.
Mọi người dường như không nhớ tới chuyện con tin vừa bị giết.
Đoàn xe đi được nửa đường thì xe áp giải Trương Bảo Căn rẽ về một hướng khác.
Trương Bảo Căn ngồi trong xe hỏi Tần Sanh:
- Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?
Tần Sanh cười đáp:
- Một người bạn cũ muốn gặp người. Bất quá thân phận đối phương đặc biệt, vì không để hắn bại lộ nên hiện tại phải vứt bỏ bớt người ngoài.
Trương Bảo Căn không nói gì thêm, trông cứ như đã mặc cho số phận. Chỉ là hắn có chút khó hiểu. Hắn làm gì có người bạn cũ nào?
Chiếc xe quẹo trái lại phải, cuối cùng đậu lại trong công viên. Tần Sanh và Trương Thanh Khê dẫn Trương Bảo Căn xuống xe. Nhâm Tiểu Túc cũng đi ra từ trong rừng cây.
Trông thấy Nhâm Tiểu Túc, Trương Bảo Căn kinh ngạc:
- Ngươi… Nhâm Tiểu Túc bị khùng?!
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc nhất thời đen lại.
Bốn người đứng trong chỗ kín trong công viên, Trương Thanh Khê và Tần Sanh hai mặt nhìn nhau. Nhâm Tiểu Túc trông đâu giống đầu óc có bệnh đâu.
Chỉ nghe Nhâm Tiểu Túc nói:
- Cha mẹ ngươi…
Trương Bảo Căn nóng nảy:
- Ca mẹ ta làm sao, họ đâu rồi?
Sau khi bị bắt, Trương Bảo Căn thấy lại được ánh sáng mặt trời là khi hàng rào sập đổ. Hắn vẫn không biết chuyện của cha mẹ mình, muốn đi tìm nhưng vì vật thí nghiệm chỉ có thể lựa chọn chạy thoát thân trước.
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
- Sau khi ngươi bị bắt, họ đã giết cả nhà tên đã tố giác ngươi rồi tự sát. Trương tiên sinh và Vương Phú Quý đã chôn cất cha mẹ ngươi ở bên ngoài thị trấn. Sau này quay về chắc vẫn còn tìm được bia mộ, chỗ đó không bị tổn hại sau lần địa chấn kia.
Kỳ thật, Trương Bảo Căn đã sớm biết cha mẹ mình khả năng cao không còn nữa. Thế nhưng hiện tại được xác thực, trong lòng hắn vẫn có phần khó chịu.
Nhâm Tiểu Túc và đám Tần Sanh lẳng lặng nhìn, đợi tâm tình Trương Bảo Căn dần ổn định lại.
Nửa tiếng sau, Trương Bảo Căn ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Cảm ơn ngươi đã cho ta biết tin này. Ngươi muốn biết gì cứ hỏi, ta sẽ trả lời hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận