Đệ Nhất Danh Sách

Chương 879: Mồi Nhử?

Không thể không nói, dù sao hiện tại lính trinh sát đã phục Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn.
Từ lúc mới bắt đầu bọn họ từng hoài nghi, về họ lại bán tín bán nghi, đến hiện tại thì hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhâm Tiểu Túc chỉ dùng mấy tiếng đã giúp bọn họ có chuyển biến to lớn về nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
"Trưởng quan, hiện tại chúng ta làm sao?"
T40219 thành khẩn hỏi.
"Mọi rợ tới lần này chỉ phụ trách điều tra mà thôi…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Bất quá kế tiếp, chỉ sợ chúng ta sẽ phải đối mặt với một ít binh sĩ chủ lực của mọi rợ."
T40219 sửng sốt một chút:
"Vậy nhóm chúng lui lại sao?"
"Lùi lại?"
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ nói:
"Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là để cho bọn họ mất nhiều máu một chút."
Trong bộ chỉ huy, P5092 trầm mặc không nói, sĩ quan phụ tá bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng:
"Chẳng lẽ hắn quên nhiệm vụ ngài giao rồi sao?"
Nhiệm vụ P5092 giao cho Nhâm Tiểu Túc là, điều tra hỏa lực bố trí của mọi rợ trong cánh rừng, tìm đến số vũ khí chúng chiếm được từ hàng rào 176 nhưng không cần đánh nhau trực diện.
Nhưng hiện tại chuyện Nhâm Tiểu Túc làm dường như không có chút nào quan hệ nào với nhiệm vụ này, thằng này tiến vào cánh rừng xong thì một mực đánh du kích cùng mọi rợ đánh chứ không đi điều tra, càng chẳng đề cập gì tới bố trí hỏa lực.
Cứ thế, lần này điều tra này chẳng khác nào công cóc.
Tuy Nhâm Tiểu Túc đã giết đi rất nhiều mọi rợ, tính tính toán toán sơ lược cũng có hơn ba trăm tên.
Theo lý thuyết giết được ngần ấy kẻ địch mà lính trinh sát vẫn không chết một ai cung xem như đại thắng.
Nhưng đối với trận chiến này mà nói, tin tức bố trí hỏa lực của mọi rợ quan trọng hơn a.
Chung quy trinh sát dù tinh nhuệ tới đâu cũng không có khả năng đánh giết một chi binh sĩ chủ lực của mọi rợ a.
Đến lúc đó khả năng cao ngươi sẽ phải đối mặt với binh sĩ cấp doanh cấp, đoàn cấp.
Sĩ quan phụ tá tiếp tục nói:
"Đợi đoàn binh sĩ chủ lực viễn chinh tới, bọn họ cũng chỉ có thể bị ép lùi lại.
Vậy kế hoạch lần này của chúng ta đã xem như thất bại.
Cuối cùng thành quả chỉ là tính mạng mấy trăm mọi rợ mà thôi."
Sĩ quan phụ tá ý tứ là: Cũng không phải không thể giết địch, mà là có chuyện trọng yếu hơn cần làm.
P5092 lắc đầu:
"Đợi một chút xem, có lẽ hắn có kế hoạch."
Lúc này thanh âm của T40219 truyền đến từ trong máy truyền tin:
"Trưởng quan, ngài có kế hoạch sao?"
Nhâm Tiểu Túc đáp:
"Kế hoạch? Ta không có kế hoạch."
Trong lúc nhất thời Bộ chỉ huy lâm vào sự im lặng quỷ dị, đột nhiên P5092 cảm giác được mặt có chút đau...
Nếu không phải đạn dược không đủ phong phú, nói không chừng hiện tại hắn đã dùng hỏa lực cày nát cánh rừng rồi…
Lúc này Nhâm Tiểu Túc vừa đi vừa nói:
"Vừa rồi chỉ là đánh du kích mà thôi.
Hiện tại dẫn các ngươi đi đánh một trận đánh ác liệt."
"Trận đánh ác liệt?"
T40219 nghi ngờ nói:
"Trưởng quan, không phải ngài muốn dẫn chúng ta đi đánh binh sĩ chủ lực mọi rợ a?"
"Có gì không thể?"
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh trả lời:
"Đối phương đã giết đến cửa nhà, nhìn thấy điểm mọi rợ liền lui, đó là hành vi của người nhu nhược!"
Trong bộ chỉ huy, ánh mắt các tham mưu tác chiến càng hướng về phía sĩ quan phụ tá.
Có lúc sĩ quan phụ tá thật sự cảm thấy thằng này có thể nghe được bọn họ nói chuyện đúng không? Thế nhưng truyền âm từ Bộ chỉ huy đã bị khóa rồi mà? !
Ngay sau đó, Nhâm Tiểu Túc dẫn đội lần nữa chui vào cánh rừng, nhưng mà T40219 phát hiện, cái gọi là trận đánh ác liệt của Nhâm Tiểu Túc, chính là dẫn bọn họ đi bộ trong rừng rậm, cũng không biết đang tìm kiếm cái gì.
Phạm vi hoạt động của trinh sát rất lớn, mọi người cũng không biết Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì nên chỉ có thể đi theo loạn chuyển.
Mãi đến hai giờ sau, Nhâm Tiểu Túc mới đứng lại bên cạnh bờ sông:
"Có đem theo thuốc nổ không?"
"Có, tổ bốn!"
T40219 có hơi chấn động, cuối cùng vẫn làm theo.
Thuốc nổ rất thích hợp là hỏa lực trọng điểm của lính trinh sát, dùng để phá hủy phòng ngự của địch nhân, rất hữu việc trong việc tạo thành sát thương lớn.
Nhâm Tiểu Túc chỉ vào bờ sông nói:
"Nơi này vùi một cái, động tác phải nhanh."
Nói xong, vài lính trinh sát lấy xẻng công binh xuống, thuần thục chôn thuốc nổ ở phía dưới một đống cỏ dại, sau đó thanh lý hết thảy các dấu vết còn lại.
"Đi, đi tới chỗ tiếp theo….."
Nhâm Tiểu Túc nói.
T40219 đã hiểu, không ngờ Nhâm Tiểu Túc vừa dẫn họ đi vòng vèo một giờ là để tìm vị trí thích hợp lắp thuốc nổ?
Kế tiếp, Nhâm Tiểu Túc lại dẫn bọn họ đi vòng một vòng thật lớn, thẳng đến khi họ chôn toàn bộ thuốc nổ xuống mới thối lui khỏi phạm vi nổ.
T40219 lấy điều khiển ra nói:
"Số 1 là bờ sông, số 2 là cánh rừng phía tây, số 3 cùng 4 hiệu là cánh rừng phương Bắc."
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Được rồi, chúng ta chờ là được rồi."
"Đợi một chút, chúng ta không nên canh giữ ở bên cạnh thuốc nổ…"
T40219 ngây ngẩn cả người, hắn tưởng rằng Nhâm Tiểu Túc muốn chờ mọi rợ đi qua chỗ này rồi cho phát nổ, thế nhưng hiện tại họ cách thuốc nổ xa như vậy, nhìn cũng nhìn không thấy thì làm sao biết mọi rợ đi qua khi nào?
Nhưng mà Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
"Người đối phương phái tới không ít, chúng ta ở gần quá rất nguy hiểm."
"Vậy ta lúc nào nhóm cho nổ đây?"
T40219 hỏi.
"Hiện tại a…"
Nhâm Tiểu Túc nói như lẽ đương nhiên.
Nói qua, hắn liền dẫn nổ tạc đạn số 1.
Một hồi tiếng nổ vang truyền đến từ phương xa, T40219 tự nhủ trong lòng, thằng này làm việc năng suất ghê nhỉ?!
"Đừng nói chuyện…"
Nhâm Tiểu Túc dựa vào một gốc cây nhắm mắt lại, trong miệng tựa hồ đang lẩm bẩm cái gì đó cứ như đọc thần chú vậy.
Mười phút sau, Nhâm Tiểu Túc nhấn xuống số 2, lại là một hồi rền vang.
Sau năm phút đồng hồ, Nhâm Tiểu Túc cùng lúc nhấn xuống số 3 cùng số 4, sau đó nói với T40219:
"Đi thôi, đi tới chiến trường để thu hoạch."
T40219:
" Chấm hỏi, chấm hỏi, chấm hỏi ? ? ?"
Thu hoạch chiến trường là sao? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm cái gì?
Thế nhưng hắn vẫn kiên trì đi cùng Nhâm Tiểu Túc tới chỗ phát nổ.
Hắn kinh ngạc phát hiện chỗ đó đầy mọi rợ nằm đầy đất !
GÀO !
Hơn nữa càng có càng nhiều thi thể mọi rợ bị nổ cho chia năm xẻ bảy.
Nhâm Tiểu Túc thầm cảm thấy có chút tiếc hận, đây là bao nhiêu rìu a.
Đáng tiếc hắn không thể thu rìu vào không gian ngay trước mặt Hỏa Chủng.
Giờ này khắc này, mỗi người ở chỗ này lẫn trong bộ chỉ huy đều hai mặt nhìn nhau.
Thậm chí T40219 cũng quên luôn việc phải giết những mọi rợ còn sống.
Gần như tất cả mọi người đều đang suy tư một việc, Nhâm Tiểu Túc làm thế nào để biết được quỹ tích vận động của mọi rợ?
Chẳng lẽ một chi binh sĩ mọi rợ doanh cấp cứ như vậy nhẹ nhàng hôi phi yên diệt sao?
Một loại cảm giác hoang đường tại đột nhiên xuất hiện trong lòng tất cả mọi người, bọn họ trả chưa từng có đánh qua trận chiến ly kỳ như vậy!
Cho tới nay, trong ấn tượng mọi người, man rợ am hiểu việc đi săn trong địa hình phức tại, chúng xảo trá mà lại cường đại, khiến Hỏa Chủng cùng Vương thị mười phần đau đầu.
Nhưng bây giờ, hết thảy đã thay đổi.
Ở doanh trại của mọi rợ 20 phút sau.
Ngõa Liên Kinh vẫn như trước ngồi ở bên cạnh lò sưởi, có một mọi rợ lần nữa chạy về truyền tin cho hắn.
Chỉ thấy Ngõa Liên Kinh bình tĩnh tự nhiên mà hỏi:
"Đám Alexei đã xử lý xong cánh phải rồi chưa?"
Mọi rợ trở về truyền tin khó nhọc nói:
"Alexei đều bị mồi nhử ăn hết rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận