Đệ Nhất Danh Sách

Chương 755: Hiển Thánh


Mặt nạ bạc nắm chặt chui đao, từng bước đều tạo ra cảm giác áp bách.
Mọi người không tự chủ mà dạt ra hai bên, sợ bị lan tới gần.
Mặt nạ bạc đứng sau lưng Nhâm Tiểu Túc.
Hai thanh Hắc đao được nắm trong tay hai người có thân hình tương tự nhau. Nhâm Tiểu Túc đã nổi lên sát ý.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trần Lục Tai, đột nhiên hỏi:
- Hôm nay là ngày bao nhiêu?
Đại lừa dối bấm bấm đốt tay, cười lộ ra hàm răng vàng khè:
- Chín tháng một, thích hợp nhập liệm, dời quan tài, thanh lý môn hộ, giết người.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Hợp lý.
Vương Uẩn quay đầu nhìn đại lừa dối, dường như đại lừa dối và Nhâm Tiểu Túc không hề thấy việc mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện có gì lạ.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không nhận ra biểu hiện của hắn khiến người khác bất ngờ thế nào.
Trước đó, Vương Uẩn còn tưởng mặt nạ bạc chỉ là bạn của Nhâm Tiểu Túc. Trong mắt Vương Uẩn, hai người này là hai sự tồn tại riêng biệt, làm việc cho cùng một thế lực, chỉ có mục tiêu và lợi ích là chung mà thôi.
Mà Trình Vũ thì dứt khoát tưởng Nhâm Tiểu Túc chỉ là trợ thủ của mặt nạ bạc.
Còn bây giờ thì sao? Nhưng suy đoán này đều sai bét.
Trên đời này vẫn có người có hai loại năng lực khác nhau nhưng tuyệt đối không thể có hai người có cùng một loại năng lực. Dù là cùng hệ, cùng nguyên tốt đi nữa thì vẫn phải khác nhau.
Mà Nhâm Tiểu Túc như loại lệ trên thế giới này. Người khác có hắn cũng có, người khác không có, hắn cũng có.
Bấy giờ, khi Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc đứng kế bên nhau và nắm Hắc đao trong tay. Trong chớp mắt đám Vương Uẩn liền hiểu, thì ra mặt nạ bạc thanh danh hiển hách đã lâu cũng chỉ là phân thân của Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Khó trách nơi nào có Nhâm Tiểu Túc nơi đó sẽ có mặt nạ bạc. Trong tai nạn tại hàng rào 74 và trận hỗn chiến ở Lạc thành, mặt nạ bạc và Nhâm Tiểu Túc đều kề vai tác chiến với nhau.
Vương Uẩn cứ tưởng cả hai chỉ là bạn bè khắng khít, ai ngờ lại là cùng một người.
Sự thật này dường như phá vỡ nhận thức của Vương Uẩn, bởi vì mặt nạ bạc thật sự rất mạnh.
Khi Vương Uẩn đối mặt với T5, hắn phải liên thủ với Trình Vũ mới đánh bại được đối phương. Dù liên thủ với nhiều người như thế, hắn vẫn bị T5 chém trọng thương.
Mà mặt nạ bạc không chỉ có thể đấu ngang tay mà còn có thể giết chết T5 nữa.
Giữa trưa, ánh nắng chói chang, dãy núi phía xa cong cong như thanh đao sắc bén, khí thế thiếu niên tựa như cầu vồng.
Mặt nạ bạc đứng nghiêng phía sau Nhâm Tiểu Túc, chẳng khác nào ảnh tử của thiếu niên.
Mà ảnh tử thì có thể giết người.
Trần Lục Tại bình tĩnh đánh giá Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc:
- Chỉ có hai người các ngươi? Không đủ.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chẳng thèm để ý. Mà nói với Dương Tiểu Cận, Lý Thần Đàn và La Lam:
- La Lam, Tiểu Cận, các ngươi biết ta tới đây tìm cái gì mà. Không cần quan tâm tới ta, nếu người mà Hỏa Chủng bắt thật sự là hắn, giúp ta cứu hắn ra.
Hiện tại khả năng cao Nhan Lục Nguyên đang ở trong tòa cao ốc này. Trong lúc chiến đấu sẽ có người dụng tâm kín đáo tiến vào. Nhâm Tiểu Túc không muốn vì cuộc chiến này mà trễ nải thời gian cứu Nhan Lục Nguyên, cho nên hắn mới nhờ đám người La Lam.
La Lam nhìn Trần Lục Tại lại nhìn Nhâm Tiểu Túc. Hắn muốn ở lại giúp Nhâm Tiểu Túc nhưng đúng như Lý Thần Đàn nói, Nhâm Tiểu Túc quyết định tự tay chấm dứt hết thảy.
Bấy giờ, trong đội ngũ đã có người thừa dịp Trần Lục Tại và Nhâm Tiểu Túc giằng co mà lặng lẽ chạy vào cao ốc.
Sống chết của Nhâm Tiểu Túc và Trần Lục Tại không liên quan tới họ. Họ tới đây vì vật thí nghiệm 01. Vì thế họ chỉ ước Nhâm Tiểu Túc và Trần Lục Tại lưỡng bại câu thương là tốt nhất.
Trần Lục Tại đứng tại chỗ, phảng phất như không thấy những người lẻn vào trong. Hắn thờ ơ nói:
- Phàm nhân chỉ nhìn cái trước mắt, tưởng rằng đi vào trong sẽ lấy được thứ họ muốn. Thế nhưng họ không nghĩ tới cái chờ họ trong cao ốc chính là tử vong.
Ngụ ý là, trong cao ốc còn có nguy cơ khác. Hiện tại đám người kia tiến vào chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Thế nhưng thái độ miệt thị của Tràn Lục Tại lại khiến người ta sinh lòng chán ghét.
Trần Lục Tại hẳn là đại diện của một nhóm siêu phàm giả luôn tự cho mình là cao cao tại thượng, phân rõ giới hạn với người bình thường.
Lý Thần Đàn thấy thái độ Trần Lục Tại như thế thì nhướng mày nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Vậy ta vào trước, ngươi giết hắn lẹ đi, cách hắn nói chuyện thật khiến người ta khó chịu.
Nói xong, Lý Thần Đàn làm như không thấy Trần Lục Tai mà đi thẳng vào trong cao ốc.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái, không nói gì nữa.
Hương Thảo muốn ở lại quan sát trận chiến này nhưng thứ ở trong cao ốc vẫn quan trọng hơn.
Đợi mọi người vào cao ốc rồi, khí thế Nhâm Tiểu Túc đột nhiên tăng cao.
Trần Lục Tại nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
- Ta vẫn luôn rất ngạc nhiên. Vì sao các ngươi lại trân trọng thằng ngốc ấy như vậy?
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không tính trả lời.
Mặt nạ bạc chậm rãi đi từ phía sau hắn, trong tay mỗi người là thanh Hắc đao sắc bén.
Dương Tiểu Cận từng nói, sau khi được huấn luyện, cách thở có thể trở thành một loại ám thị, khiến cơ thể tiến vào trạng thái thích hợp nhất để giết người.
Nhâm Tiểu Túc từng thử qua rồi, và hắn làm được.
Nhưng về sau hắn chợt phát hiện bản thân không cần làm việc phiền toái như thế.
Dường như từ lúc hắn mới sinh ra đã có một loại thiên phú vượt xa người thường. Chỉ cần hắn muốn, bất kỳ lúc nào thân thể hắn cũng sẽ nghe theo sự điều động của lý trí.
Nếu nói ý chí là vũ khí lợi hại nhất của con người thì từ khi Nhâm Tiểu Túc sinh ra, hắn đã có trong tay thứ vũ khí này.
Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ sắt tấn công với tốc độ cực nhanh.
Nhìn Trần Lục Tại trước mặt, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy trong lòng như có lửa đốt.
Trần Lục Tại giơ Kim cô bổng lên, thoải mái ngăn cản đường đao của Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc.
Hắn cứ tưởng bản thân có thể tùy ý ngăn cản nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Khi đao của Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc va chạm với Kim cô bổng, sức chấn khiến Trần Lục Tại phải lùi về sau.
Tia lửa văng khắp nơi, qua vài giây Trần Lục Tại mới có thể đứng vững. Trên Kim cô bổng xuất hiện hai vết chém.
Trước đó Hỏa Chủng từng dùng rất nhiều cách để thử nghiệm sự cứng rắn của Kim cô bổng.
Dùng mắt cắt sắt cắt Kim cô bổng thì máy bị hư. Họ lại dùng mắt cắt thủy áp, cuối cùng máy cắt thủy áp nổ tung.
Khi tất cả mọi người tưởng rằng trên đời không gì có thể tổn hại Kim cô bổng thì nó bị Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc thành công để lại dấu vết trên đó.
- Thú vị…
Trần Lục Tại nói.
Mà Nhâm Tiểu Túc chẳng có gì bất ngờ. Phải biết đây là lần đầu tiên Hắc đao thất thủ. Bình thường dù là chém T5, Hắc đao cũng như như chém bùn. Vậy mà bây giờ lại bị Kim cô bổng chặn lại.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cười:
- Đồ đệ của ta thật sự rất lợi hại.
Trần Lục Tại lợi hại bao nhiêu thì Nhâm Tiểu Túc càng thêm kiêu ngạo vì Trần Vô Địch bấy nhiêu. Vì hết thảy mà Trần Lục Tại có hôm nay đều do Trần Vô Địch ban tặng.
Trần Lục Tại lợi hại, vậy Trần Vô Địch càng lợi hại hơn.
Đây mới là thực lực Đại thánh chốn nhân gian nên có!
Trần Lục Tại không hiểu Nhâm Tiểu Túc cười vì cái gì. Hắn nhìn vết khắc trên Kim cô bổng, nói:
- Bất quá ta phát hiện bí mật của ngươi rồi. Mặt nạ bạc này chỉ sợ mạnh hơn ngươi rất nhiều. Nhưng mà, các ngươi đều không mạnh bằng ta.
Vết khắc trên Kim cô bổng của mặt nạ bạc sâu hơn của Nhâm Tiểu Túc, điều này giúp Trần Lục Tại nháy mắt nhận ra sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc không bằng mặt nạ bạc.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chẳng chút xấu hổ vì bị vạch trần. Ngược lại hắn lần nữa nắm chuôi đao, nghiêm túc nói:
- Ngươi có sức mạnh, nhưng không hiểu sức mạnh này có từ đâu, cho nên không thể phát huy tối đa nó được.
Trần Lục Tại nghi ngờ hỏi:
- Vì sao?
- Ngươi không có dũng khí cùng ý chí bất khuất.
- Thứ ngươi có chỉ là một linh hồn tàn khuyết mà thôi.
Trương Cảnh Lâm từng nói, nhân sinh như một ngọn nếu, từ đầu đến cuối vì thắp sáng mà tồn tại.
Lý Ứng Duẫn từng nói, chỉ có tín ngưỡng sánh cùng nhật nguyệt mới mãi mãi trường tồn.
Giang Tự từng nói, để ghi chép lại sự thật, dù chết cũng không hối.
Con người làm thế nào để vượt qua đại nạn? Vì sao phàm giả à? Không, khi đó siêu phàm giả vẫn chưa xuất hiện.
Cho nên, nhân loại có thể đi tới ngày hôm nay không phải nhờ năng lực siêu phàm mà là nhờ ý chí bất khuất của nhóm người tiên phong, mở ra một trang lịch sử mới kia.
Nhâm Tiểu Túc và lão Hứa liên tục tấn công. Mỗi một đao đều là chiến đấu vì Vô Địch. Mỗi một đao như chứng minh, đối mặt với luân lý khoa học, con người mới là sự thật chứng minh cho lịch sử chứ không phải một bản sao được phục chế lại.
Tên thế giới này có thể phục chế được rất nhiều thứ, chỉ có anh hùng là không thể phục chế được thôi.
Thân ảnh Nhâm Tiểu Túc và lão Hứa thủy chung xoay quanh Trần Lục Tại, tựa như hai đầu du long đang không ngừng chém giết.
Một trước một sau, Nhâm Tiểu Túc và lão Hứa phối hợp cực kỳ ăn ý, liên thủ chiến đấu.
Trần Lục Tại thong thả nhìn Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc, mỗi lần đều dùng Kim cô bổng thành công ngăn cản sự công kích của hai người này:
- Chỉ có thế thôi à?
Thế nhưng Trần Lục Tại chợt thấy khóe miệng Nhâm Tiểu Túc hơi vểnh lên. Hắn nhìn Kim cô bổng mới nhận ra, mặc kệ mặt nạ bạc tấn công từ góc độ nào cũng là đang ép Trần Lục Tại điều chỉnh tư thế, khiến mỗi đao của Nhâm Tiểu Túc đều bổ lên một vị trí giống nhau!
Dùng mắt thường có thể thấy, Kim cô bổng sắp bị chặt đứt rồi!
Sau khi Trần Lục Tại phát hiện ý đồ của Nhâm Tiểu Túc thì nhanh chóng điều chỉnh vị trí của Kim cô bổng nhưng không kịp nữa. Hắc đao xẹt qua trước mặt hắn.
Phía sau lưỡi đao là ánh mắt sắt lạnh như đao của Nhâm Tiểu Túc, cực kỳ nguy hiểm!
Đao phong lần nữa bổ lên Kim cô bổng như muốn một đao bổ vào hắc ám của vực sâu, tạo ra khe hở trong đó!
Vô Địch, ngươi nhìn đi, nếu ngươi có thể nhìn được thì hãy xem sư phụ ngươi bỏ vệ chút tia sáng cuối này thế nào.
- Ngươi cũng xứng đội vòng Kim cô? Ngươi cũng xứng cầm Kim cô bổng?!
- Vậy ngươi có từng tới Tây thiên không?
- Ngươi không.
Ngươi chỉ là mã gen bị trộm mất của đồ đệ ta mà thôi.
Ngươi chỉ là một món đồ bị trộm.
Hắc đao trong tay Nhâm Tiểu Túc như chuôi đao giải phẫu, tinh chuẩn cắt lên khe nứt của Kim cô bổng!
Kim cô bổng đã gãy!
Kim cô bổng mà Hỏa Chủng dùng hết khí lực cũng không cách nào cắt ra một vết cứt, nay đã gãy!
Trần Lục Tại nhìn cây gậy bị bổ làm hai trong tay, im lặng không nói gì.
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nhìn hắn:
- Ta nói cho ngươi biết, hắn không phải tên ngốc. Ngươi không có tư cách nhắc tới hắn trước mặt ta.
- Chỉ là một kẻ đần không được ai công nhận mà thôi. Hắn từng giúp ngươi nên ngươi cảm kích hắn?
Trần Lục Tại hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Trần Lục Tại:
- Ngươi thì hiểu gì về tình cảm con người chứ?
Trần Lục Tại trở nên nghiêm túc hơn:
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nói:
- Trả lời cái gì? Thế giới này không chấp nhận người tốt như hắn là do thế giới có vấn đề. Hắn không làm gì sai cả!
Trình Vũ không sai, hắn chỉ muốn làm người tốt mà thôi.
Nhìn thời đại dã cũ nát này, lửa giận trong lòng Nhâm Tiểu Túc càng thêm nặng.
Nếu thế giới này không tha cho người tốt, không tha cho Trần Vô Địch thì thế giới này nên chết hết đi.
- Bây giờ nói những cái này vẫn còn sớm quá.
Trần Lục Tại thản nhiên vứt hai đoạn côn gãy xuống đất, âm thanh leng keng quanh quẩn vang lên:
- Ta vẫn cảm thấy thứ này vô dụng. Hiện tại thì tốt rồi, ta còn phải cám ơn ngươi vì đã giúp ta chặt đứt nó, khiến ta không còn bị nó trói buộc nữa. Để tỏ lòng cảm tạ, ta sẽ giúp ngươi tới gặp thằng ngốc kia.
Nói xong, Hoàng kim tỏa tử giáp hiện ra, Phượng sí tử kim quan uy phong bát diện xuất hiện.
- Đồ đệ của ngươi có những thứ này không?
Trần Lục Tại cười nói.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- So với hắn, ngươi vẫn kém xa.
Ngày đó Trần Vô Địch vì cứu hắn mà hóa thành Tề thiên đại thánh, Đấu chiến thắng phật.
Phượng sí tử kim quan hiện lên trong hư vô, hai sợi râu vân tiêu chỉ thẳng lên trời, lây động chạm vào nhau.
Hoàng kim tỏa tử giáp chói sáng, phát ra kim quanh như ánh mặt trời, hào quang rực rỡ.
Khoảnh khắc Vô Địch xuất hiện, bầu trời như muốn sụp đổ dưới chân hắn.
Hết thảy những thứ này so có thể so sánh với một thứ đồ dởm được?
Trần Lục Tại cười lạnh:
- Chỉ giỏi khua môi múa mép!
Nói xong, hắn giật một nhúm lông tơ trên đầu, thổi cho bay theo gió:
- Hầu tử hầu tôn của ta đâu?!
Chỉ thấy trăm sợi lông tơ phiêu đãng trong gió, trong chớp mắt hóa thành ma hầu nhe răng múa vuốt.
Trần Lục Tại cười nói:
- Đồ đệ của ngươi có chiêu này không?
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh, mấy trăm hầu tử hầu tôn hiện ra theo gió, không tuân theo ý của Trần Lục Tại tấn công Nhâm Tiểu Túc mà đột nhiên quỳ xuống sau lưng Trần Lục Tại, không ngừng hướng về phía cao ốc mà lạy!
Chúng quỳ lạy thành kính như những tín đồ, trên mặt tràn đầy vẻ bi thống.
Dường như trong cao ốc có ai đó vừa thở dài, âm thanh như chạm vào đáy lòng những người nghe được.
Hầu tử hầu tôn không ngừng quỳ lạy, lệ rơi đầy mặt. Sau đó hóa thành quang ảnh, bầu trời bỗng trở nên trong xanh hơn, cầu vồng xuất hiện!
Trần Lục Tại bỗng quay đầu lại. Vì sao hầu tôn hầu tử của hắn lại quỳ lạy về hướng đó? Nơi đó có gì?!
Nhâm Tiểu Túc cười phá lên, thiếu chút nữa là chảy cả nước mắt. Chỉ có hắn biết, Trần Vô Địch…. Đang ở nơi đó. Tư Ly Nhân đãng cõng theo cái hòm có chứa Trần Vô Địch đi vào cao ốc!
Vô Địch, ngươi vẫn còn đó, đúng không? Ngươi có thấy được sư phụ không?
Giờ khắc này, Lý Thần Đàn vừa tiến vào cao ốc bỗng thấy cái rương sau lưng Tư Ly Nhân tách ra một chút, ánh lên sắc cầu vồng. Không chờ Lý Thần Đàn kịp kích động thì ánh sáng đã biến mất tăm.
Kỳ vọng trong lòng Nhâm Tiểu Túc cũng theo ánh hào quang chớp mắt chợt tắt.
“Thay phụ sẽ thay ngươi giết con lục nhĩ hầu này….”
Nhâm Tiểu Túc không có gì tiếc nuối của. Dù Vô Địch chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng vẫn đủ để hắn an lòng. Ít nhất Lý Thần Đàn cũng không nói dối hắn, Vô Địch chưa chết.
Lúc này, tâm thần Trần Lục Tại đã bất ổn… Nhâm Tiểu Túc cười to, tiếng cười điên cuồng lại tự hào:
- Thấy không, đấy mới thật sự là Tề thiên đại thánh. Ngươi bất quá chỉ là lục nhĩ hầu mà thôi. Giả là giả, không thể nào thay thế người thật được. Vừa rồi ta nói thế nào nhỉ. So với ngươi, ngươi kém xa!
Hôm nay là ngày tốt, thích hợp nhập liệm, thích hợp giết người!
Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc đã bổ một đao khiến Hoàng kim tỏa tử giáp của Trần Lục Tại nứt ra, tạo thành một vết thương thật sâu trên ngực hắn.
Nếu không phải Trần Lục Tại thất thủ. E rằng Nhâm Tiểu Túc muốn giết đối phương sẽ phải hỗn chiến hồi lâu. Trong một lúc Trần Vô Địch hiển thánh, Trần Lục Tại cũng hoảng hồn.
Tuy Trần Lục Tại luôn mồm nói Trần Vô Địch là kẻ ngu nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rõ, hắn chỉ là bản sao của đối phương mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, thứ mà bản sao này sợ nhất không phải là chiến đấu mà là sự tự ti khi đứng trước bản chính.
Trần Lục Tại không thể giữ bình tĩnh được nữa, hắn quay đầu, biểu tình dữ tợn nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Hắn vẫn chưa chết thì ta giết ngươi rồi đi giết hắn. Như thế sẽ giúp hai thầy trò nhà ngươi được gặp nhau trên đường tới hoàng tuyền rồi…
Lời còn chưa dứt, Trần Lục Tại đã xuất thủ đánh lén. Chỉ thấy hắn nhún một cái rồi tung chân đá về phía lão Hứa. Chân còn lại dựa theo phản lực mà nhảy tới đá Nhâm Tiểu Túc.
Có điều Trần Lục Tại chưa kịp tới gần Nhâm Tiểu Túc đã phát hiện Nhâm Tiểu Túc làm ra một động tác quỷ dị.
Chẳng biết Nhâm Tiểu Túc lấy từ đâu ra một cái cây, đứng tại chỗ ngoáy!
Trần Lục Tai không suy nghĩ được nhiều. Một quyền đánh thẳng về phía Nhâm Tiểu Túc. Quyền phong vù vù rung động, khi tay hắn cách Nhâm Tiểu Túc chừng 30cm thì bị một lực vô hình cản lại!
Nhâm Tiểu Túc ngửa mặt cười to:
- Ta ngoáy tai cho ngươi cơ hội, vậy mà ngươi còn không dùng được.
Giết người tru tâm, Nhâm Tiểu Túc cố ý nhục nhã Trần Lục Tai nên tiếp tục đứng tại chỗ ngoáy tay. Sau đó tùy ý đám yêu ma bên ngoài không ngừng đấm đá nhưng chẳng thể làm gì hắn.
- Lục nhĩ hầu, ngươi có biết không…
Nhâm Tiểu Túc không cười nữa, nghiêm túc nói:
- Cái gọi là thần linh của ngươi, bất quá chỉ có thể. Ta nói một lần cuối với ngươi, ngươi thật sự kém xa hắn!
Trần Lục Tại nổi điên, trong lòng thầm tuyệt vọng.
Hắn căn bản không biết Nhâm Tiểu Túc có năng lực gì mà dù hắn dùng sức thế nào cũng chẳng thể đột phá tấm màn chắn kia.
Hắn chẳng khác nào đứa nhỏ đánh nhau với người lớn, đối phương chưa xuất thủ hắn đã thua.
Loại cảm giác này như bị lửa thiêu đốt, cực kỳ thống khổ.
Thì ra thứ hắn tự tin nhất lại là thứ không đáng nhắc tới nhất trong mắt hắn!
Giờ khắc này, Vương Uẩn bên cạnh cửa sổ bên cạnh cao ốc. Kết quả hắn lại thấy Nhâm Tiểu Túc đang đứng đối diện Trần Lục Tai ngoáy tai. Mà Trần Lục Tai lại chẳng thể làm gì.
Trần Lục Tại không ngừng đấm đá, mặt đất rung động nhưng thiếu niên vẫn đứng sừng sững ở đó. Không cần làm gì cũng đã đánh bại đối phương.
Một màn này thật sự quá sức rung động, khiến Vương Uẩn không còn lời này để nói. Giờ khắc này, hình tượng của Nhâm Tiểu Túc trong lòng hắn trở nên cao cao tại thượng!
Vương Uẩn nghĩ mãi không rõ, chẳng phải nói thời đại Chư thần quật khởi này chỉ có hai bán thần thôi sao. Sao lại bỏ sót thần linh chân chính thế này!?
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng không biểu hiện sức chiến đấu gì uy mãnh, hắn chỉ đứng đó ngoáy tai thôi đã đủ rung động rồi!
Có ai trong lúc đánh nhau lại đi ngoáy tai không. Tôn trọng đối thủ một chút đi!?
Bấy giờ, Trần Lục Tại đã ngừng tấn công, hắn thở hổn hển hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai, sao lại mạnh như thế?
Nhâm Tiểu Túc cười mà không nói:
- Không phải ta quá mạnh mà là ngươi quá yếu. Ngay cả một phần vạn đồ đệ của ta ngươi cũng không bằng.
Bất quá Trần Lục Tại cũng không phải kẻ ngu:
- Vậy vì sao ngươi lại ngoáy tay? Ta hiểu rồi, ngoáy tay là năng lực phòng thủ của ngươi. Thế nhưng ngươi không có cách nào đả thương kẻ địch.
Nhâm Tiểu Túc không nói gì, Trần Lục Tại cảm thấy đây là ngầm thừa nhận nên lập tức cười càng thêm tươi:
- Thì ra là thế, ngươi chỉ cố tỏ vẻ bí ẩn thôi!
Trần Lục Tại ngửa mặt cười ha hả.
Thế nhưng trong lúc hắn đang cười lại thấy được qua khóe mắt đối phương lấy một cây súng bắn tỉa màu đen ra!
“Đoàng!”
Tiếng súng vang ầm, Trần Lục Tại cúi đầu nhìn lồng ngực mình.
Vết thương bị Nhâm Tiểu Túc bổ ra nay trở thành một cái lỗ máu to lớn.
Mà Nhâm Tiểu Túc vẫn một tay cầm súng, một tay ngoáy tai.
Vừa rồi, thiếu niên này đâu có cầm gì đâu, cây súng kia ở đâu ra thế.
Giờ khắc này, Trần Lục Tại bỗng nhiên ý thức được, đối phương cố ý bổ gãy Kim cô bổng và chém nứt Hoàng kim giáp là vì cái nổ súng trong chớp mắt này sẽ không bị chút trở ngại nào.
Vì để đạt được mục đích, Nhâm Tiểu Túc thậm chí còn dùng viên đạn màu đen đặc biệt có giá 100 tệ để đạt được một kích tất sát!
Hắn biết rõ nếu đánh nhau một thời gian, hươu chết không biết sẽ về tay ai. Vì Trần Vô Địch quá mạnh nên bản sao của hắn cũng chẳng thua kém.
Thế nhưng, khi Nhâm Tiểu Túc còn ở thị trấn. Thiếu niên từng có thể dùng thân thể của hình liều chết với kẻ đối đầu với mình, giết người từ trước tới nay cũng chưa bao giờ cậy mạnh mà hết thảy dựa vào những ngoại lực có thể hỗ trợ nếu có!
Nhâm Tiểu Túc đã sớm phát hiện kỹ năng ngoáy tai có thể ngăn cản hết thảy công kích từ con người. Chỉ là ngược lại, khi sử dụng kỹ năng này Nhâm Tiểu Túc sẽ không thể tấn công người khác với cự ly gần mà thôi.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc còn là tay súng bắn tỉa, bắn lén không phải thủ đoạn công kích cận thân!
Cho nên, khi kẻ địch tới gần, hắn có thể vừa ngoáy tai vừa đứng ở thế bất bại.
Ngoáy tai cộng thêm Hắc thương chính là khắc chế hoàn toàn với kẻ địch chuyên cận chiến.
Hơn nữa, sức sát thương của Hắc thương cũng rất mạnh!
Mục đích của chiến đấu không phải là giành thắng lợi mà là để giết chết kẻ thù.
Không biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc tổ hợp được nhiều kỹ năng tạo thành một tổ hợp có lực sát thương kinh người.
Theo Nhâm Tiểu Túc, nếu kẻ địch không chết thì thắng lợi có ý nghĩa gì đâu.
Trần Lục Tại chật vật ngã xuống đất, ho ra một búng máu.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn về phía tòa cao ốc. Hắn không biết Tư Ly Nhân đã cõng cái rương tới đâu, cũng không thể nhìn xuyên thấu qua số cửa kính một chiều kia.
Vô Địch, ngươi thấy không. Lần này sư phụ sẽ bảo vệ vị trí của ngươi, chờ ngày ngươi trở về. Khi đó, ánh sáng sẽ lại tiếp tục chiếu rọi nhân gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận