Đệ Nhất Danh Sách

Chương 601: Bằng Hữu Quá Ít Nên La Lam Không Thể Chết

- Ngược lại có một cách, đó là dùng xăng hoặc đạn phốt pho trực tiếp đốt hàng rào. Thế nhưng chúng ta đang ở trung tâm hàng rào. Lửa chưa đốt xong thường xuân thì chúng ta đã chết sạch rồi….
La Lam nói tiếp:
- Nếu thường xuân lần nữa lan tràn, sợ khi ấy chúng ta không còn chỗ nào để trốn.
Chu Kỳ nhíu mày:
- Tiếp tục tìm nơi trốn, chỉ cần không có quá nhiều dây leo thì năng lực của ta có thể ngăn cản nó một thời gian.
La Lam thở dài:
- Khốn cảnh lần trước là khi bị vật thí nghiệm đuổi giết.
Có binh sĩ Khánh thị đột nhiên hỏi:
- Ông chủ, lần trước ngài làm thế nào để tìm được đường sống vậy?
La Lam nhớ lại một chút:
- Vì ta gặp được một thiếu niên cường đại, chỉ là lần này ta không may mắn như thế.
Đột nhiên có người trong nhóm biểu tình đi ra, hỏi La Lam:
- La Lam, loài thực vật này có phải âm mưu của ngươi không?
La Lam kinh ngạc:
- Đầu ngươi bị lừa đá à? Đây không phải điềm lành của Vương thị các ngươi ư?
Lúc trước có người nói đám thường xuân này là điềm lành của Vương thị. Nói cái gì mà Vương Vũ Tri quản lý mười mấy cái hàng rào quá tốt, cầm quyền Vương thị quá ổn mới khiến điềm lành giáng thế.
Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, thật đúng là chuyện cười…
- Vậy vì sao các người sớm không tới, muộn không tới mà bây giờ lại tới!
Người nọ lớn tiếng hỏi.
La Lam vui vẻ:
- Các ngươi ngồi ở dưới mà không thấy nhiều xe quân dụng lui tới à. Là các ngươi sống an nhàn sung sướng đã quen, được nuôi như heo trong hàng rào nên nguy cơ tới lại chẳng biết gì cả. Tin tức về thường xuân đã sớm được đăng rồi, liên quan gì tới lão tử. Chẳng lẽ ta có thể cách không gieo hạt à. Nếu lão tử có năng lực này thì vợ ngươi sẽ đẻ được mấy lứa luôn đấy!
Người nọ đen mặt!
Khóe miệng quân nhân Khánh thị co giật. Xem ra hiện tại ông chủ La bị thường xuân bao vây đã có phần khó chịu rồi. Bằng không cũng không nói chuyện đáng đánh thế này.
Bất quá họ nghe xong lại chẳng thấy có gì sai cả. Chung quy ông chủ La chính là một kẻ đần…
Lúc này, La Lam nhìn xung quanh thì thấy cư dân không ngừng trốn về phía trung tâm hàng rào, chỉ có họ đứng ở biên giới thường xuân thôi.
Đột nhiên La Lam hỏi:
- Hắc hắc, ngươi nói hiện tại chúng ta giết họ có phải sẽ không ai biết không?
Lời này vừa nói xong, sắc mặt đám người biểu tình thay đổi. Họ sợ!
Họ dám biểu tình đơn giản vì biết La Lam không dám làm gì họ trong phạm vi Vương thị. Bây giờ trật tự và luật pháp không còn, chẳng có thứ gì che chở cho họ được cả!
Bất quá La Lam cũng không thật sự muốn giết người. Chu Đào ở bên cạnh ho hai tiếng:
- Ta sẽ đưa tin chi tiết.
- Được rồi được rồi…
La Lam không kiên nhẫn phất tay:
- Ngươi cũng thấy bọn họ thế nào rồi. Ta không rảnh so đo cùng họ, thế nhưng phóng viên các ngươi cũng phải hiểu, đây là có người dùng loại thủ đoạn cấp thấp này để làm ta khó chịu.
Nói xong, La Lam dẫn đầu đi tới trung tâm hàng rào.
Mặc thường xuân có lan tràn nữa không thì hiện tại họ cũng phải tới đó cướp đoạt đồ ăn rồi tìm một chỗ an toàn tự bảo vệ mình!
Trong hàng rào đã loạn hết lên rồi, La Lam đi chưa được bao lâu liền thấy có người đập phá, cướp thức ăn nước uống trong cửa hàng.
- Đám người này cũng không ngốc nha, biết hiện tại đồ ăn và nước uống là quan trọng nhất…
La Lam cười tủm tỉm. Trông bộ dạng của hắn không giống đang lâm vào tình cảnh nguy khốn tí nào.
Đám người cướp xong đi ra ngoài thì thấy La Lam dẫn đầu một đám binh sĩ Khánh thị nhìn họ, sau đó cướp đồ của họ…
La Lam phân đồ ăn cho đám Chu Kỳ, nói rõ:
- Nhiêu đây cũng đủ cho chúng ta cầm cự qua ba ngày.
Đồ ăn này mọi người nhớ giấu kỹ cho ta.
Trong tình trạng nguy cấp, người biểu tình không đi theo đám La Lam nữa mà đi cùng với những cư dân khác của hàng rào 61, tụ họp với binh sĩ Vương thị.
Trên đường, họ nhìn những người khác giành giật đồ ăn nên cũng đi theo cướp đoạt.
Bất quá sau khi cướp được đều vụng trộm giấu trong người, không còn bộ dáng đoàn kết lúc trước nữa.
Chu Kỳ nói:
- Có cần tìm bính sĩ Vương thị không? Tốt xấu gì chúng ta cũng xem như là khách. Nhìn trên góc độ chính trị mà nói, họ phải bảo vệ chúng ta. Bằng không sẽ phải gánh chịu lửa giận của Khánh Chẩn, dù là giận chó đánh mèo.
Nếu La Lam chết ở đây, Khánh Chẩn thật sự sẽ phóng đạn hạt nhân về hàng rào Vương thị đó! Dù đây là chuyện do một gốc cây gây ra mà thôi!
La Lam lắc đầu:
- Lúc này binh sĩ Vương thị hẳn có rất nhiều người còn sống. Thế nhưng ngươi nghĩ súng ống của thể bảo vệ chúng ta? Đây có khác gì vậy thí nghiệm đâu. Lão Chu à, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào ngươi! Trước kia ta phát hiện ngươi đặc biệt đáng tin, vào lúc cần sẽ ra tay bảo vệ huynh đệ…
Chu Kỳ bĩu môi:
- Ta đã sớm nói rồi, có thể ta sẽ không bảo vệ ngươi đâu.
- Ta thêm tiền!
La Lam nói.
- Thêm tiền cũng không được…
Chu Kỳ giận dữ hét lên:
- Ngươi có hiểu rõ tình huống lúc này không vậy!
- Vào mấy tầng cao cao tử thủ thôi…
La Lam thở dài:
- hi vọng viện quân sẽ sớm tới. Tuy chúng ta không biết viện quân có thể làm được gì đống cây này nhưng chỉ mong Vương thị có thể một mồi lửa đốt cả hàng rào. Nếu Nhâm Tiểu Túc ở đây thì tốt rồi, một đường giết ra là xong.
- Thôi đi…
Chu Kỳ cạn lời:
- Ngươi nhìn đám thường xuân này đi. Dù Nhâm Tiểu Túc ở đây cũng không giết ra nổi đâu!
...
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc đứng trước cổng hàng rào nhìn mớ thường xuân rậm rạp. Hắn quay đầu nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi có thể khống chế thường xuân này không?
Sắc mặt Chu Nghênh Tuyết trở nên khó coi, nói:
- Lão gia, chẳng lẽ chúng ta phải vào trong đó? Ngươi không nghe binh sĩ Chu thị nói hả, hàng rào này tèo rồi. Lúc họ chạy thoát thân thì thường xuân đã lan tràn tới một phần ba diện tích hàng rào. La Lam chết không thể nghi ngờ, vậy mà chúng ta vẫn phải vào cứu hắn?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi nói:
- Với tính cách nhát cấy của La Lam, ta cảm thấy hắn sẽ cố gắng sống tới cùng. Mặc kệ là sống hay chết chúng ta vẫn phải vào xem thử.
Chu Nghênh Tuyết thầm nói:
- Vì sao phải cứu tên mập kia chứ.
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
- Hắn là bằng hữu của ta.
Chu Nghênh Tuyết chợt phát hiện một khía cạnh cực đoan của Nhâm Tiểu Túc. Không phải bạn hắn, sống chết hắn chẳng quan tâm. Nhưng một khi đã là bằng hữu, hắn sẽ vì đối phương nguyện ý xông pha khói lửa.
Nhâm Tiểu Túc nhìn ra thắc mắc của Chu Nghênh Tuyết, thuận miệng giải thích:
- Bằng hữu của ta tương đối ít nên ai cũng quan trọng, chết một người sẽ ít một người.
- Được rồi…
Chu Nghênh Tuyết thở dài:
- Vừa rồi ta đã thử qua, cơ mà vì chúng ta cách quá xa rễ của thường xuân nên ta không cách nào khống chế nó.
- Tiếp đi…
Nhâm Tiểu Túc nhìn thường xuân, im lặng tính toán khả năng hành động của mình.
Đúng lúc này, Chu Nghênh Tuyết nói tiếp:
- Nhưng ta có thể khiến nó không tấn công ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận