Đệ Nhất Danh Sách

Chương 426: Tính Toán Cái Khỉ

Trương Cảnh Lâm cho Chu Ứng Long nửa tháng để chiếm núi Cường Loan. Thậm chí còn tăng cường một đội pháo doanh để làm hỏa lực trợ giúp. Kết quả chẳng ai ngờ, vì Khánh thị tấn công sông Bắc Vịnh nên binh sĩ của Tông thị tại Cường Loan trực tiếp rời bỏ trận địa.
Dựa theo kế hoạch của Tông thị, cố gắng chạy trốn có thể giữ được binh lực. Nhưng không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại cho nổ thuyền của họ.
Toàn diện Tông thị co rút phòng tuyến, binh sĩ của cứ điểm 178 tại sông Hắc Thạch thành công dựng cầu nổi. Hiện giờ, cầu nổi vừa được xây dựng dựa trên máy móc kỹ thuật cùng thiết bị nên cho đội cơ giới qua cũng không vấn đề gì.
Cứ điểm 178 thuận lợi thiết lập phòng tuyến bên bờ sông. Phía bắc này xem như triệt để đả thông.
Nếu hết thảy thuận lợi, cứ điểm 178 sẽ tiếp tục tiến về phía bắc, tấn công nhất tuyến Vũ Xuyên. Một đường hướng bắc này đi qua đồng bằng, không có gì trở ngại cả.
Nhưng mà, cứ điểm 178 có thể đoán trước được, một khi tới nhất tuyến Vũ Xuyên, nơi này sẽ trở thành chiến trường đổ máu chân chính. Tông thị sẽ không dễ để họ vượt qua, cứ điểm 178 sẽ có rất nhiều binh sĩ mai táng nơi này, không cách nào quay lại quê hương.
Đội cơ giới của Khánh thị đã rời đi, lần nữa quay về chiến trường với Dương thị. Đúng như Đường Chu đã nói với Nhâm Tiểu Túc, họ không cách nào tham dự vào chiến sự của phương bắc, chỉ thay La Lam dâng một phần lễ vật mà thôi.
Mà phía bên Chu Ứng Long, chiến dịch núi Cường Loan khiến hắn rất hài lòng. Tuy cũng có thương vong nhưng so với trong tưởng tượng của hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc họ đuổi tới bờ sông, binh sĩ Tông thị bất đắc dĩ nhao nhao nhảy xuống sông. Kết quả đám Chu Ứng Long kinh ngạc thấy được, dưới nước có bóng đen cắn xé binh sĩ Tông thị, chưa tới vài phút, nước sông màu vàng nổi lên từng đoàn huyết hoa.
Hiện giờ, sông ngòi không còn an toàn như trước.
May mà nước lũ cuốn đám Nhâm Tiểu Túc lúc trước là ngược hướng thượng du sông ngòi nên không có đám quái vật kỳ quái lẫn lộn trong đó.
Chu Ứng Long đứng nhìn bờ sông, hắn muốn liên lạc với Tiêm Đao Liên nhưng không được.
Hắn kêu thủ hạ chuyên môn thẩm vấn xem có binh sĩ Tông thị truyền tin đám Nhâm Tiểu Túc về bộ chỉ huy không. Kết quả là không có.
Tông thị chỉ biết có người lái thuyền của họ đi, lại không biết là đi nơi nào.
Theo lý mà nói, phàm là người không muốn chết, sẽ không lái thuyền tới địa bàn Tông thị.
Mọi người cảm thấy Tiêm Đao Liên có đoạt thuyền thì qua một thời gian ngắn sẽ hội họp với quân tiên phong. Kết quả, Tiêm Đao Liên trực tiếp biến mất…
Chung quy, mọi người cũng không đoán được, thuyền Tiêm Đao Liên chiếm được không may bị hỏng động cơ…
Lúc này, đám Trương Tiểu Mãn và Tiêu Tiểu Thần đang nằm trên boong tàu. Phía trên là một trời đầy sao óng ánh mênh mông khiến tâm tình người nhìn cũng trở nên rộng lớn hơn.
Bất quá, họ không nhàn nhãn ngắm nhìn cảnh đẹp, mà nằm trên boong tàu không ngừng nôn ọe…
Từ tới giờ, họ cũng không nôn ra được gì nữa, chỉ còn nước mà thôi.
Bỗng nhiên, Trương Tiểu Mãn hữu khí vô lực nói:
- Ta cảm thấy, không bằng chúng ta tiến vào bờ, quyết chiến sinh tử một trận với đám Tông thị kia cho rồi…
- Không ổn rồi…
Tiêu Tiểu Thần lên tiếng:
- Ta nghe Chu doanh trưởng nói, mỗi lần hắn mệt quá không chịu được, về nhà nghe con hắn bi bô vài tiếng thì sinh lực bỗng dưng phục hồi. Hay là thế này, bây giờ ta cũng cảm thấy không chịu được nữa. Hay là các ngươi gọi ta một tiếng ba ba đi…
- Bớt mơ mộng hão huyền đi, do bây giờ lão tử không còn sức, chứ không ta đã đánh ngươi một trận!
Có người cao giọng mắng.
Nói thật, nếu không phải bây giờ toàn bộ thành viên Tiêm Đao Liên đều say tàu, chắc chắn họ đã quần chiến Tiêu Tiểu Thần rồi.
Lâm Bình An ở bên cạnh chất vấn:
- Các ngươi cũng kết hôn rồi mà, muốn có con thì quay về tìm vợ là được. Không giống như ta, ưng ý cô nương nhà người ta, kết quả ngay cả thổ lộ cũng chẳng dám.
- Vậy mắc gì ngươi không tỏ tình đi?
Trương Tiểu Mãn hỏi.
Lâm Bình An cố gắng kìm nén:
- Vì một sĩ quan bên đội thiết giáp cũng đang theo đuổi nàng. Ta cảm thấy bản thân không ưu tú bằng đối phương…
Trong chiến đấu, Lâm Bình An dũng cảm bao nhiêu thì nay tụt hậu bấy nhiêu.
Trương Tiểu Mãn không vui:
- Người ưu tú hơn người còn nhiều lắm, hắn tính là cái khỉ gì!
Lâm Bình An:
- ???
Ngươi thật sự đang dỗ dành ta hả?
- Bất quá nghiêm túc mà nói, lần này nếu bình an trở về hẳn sẽ thăng được mấy cấp. Đến lúc đó, quân hàm của ngươi cao hơn đối phương một đoạn, không cần tự ti nữa.
Nhất thời, trong lòng mọi người đều có tính toán riêng. Một liên đội có thể tiêu diệt năm đại đội của địch. Hơn nữa tương lai đi theo Nhâm Tiểu Túc, nói không chừng sẽ lập được thêm nhiều kỳ công a.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là, mọi người đều có thể sống sót quay về. Đây là tín nhiệm mà Nhâm Tiểu Túc truyền cho họ.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc là người duy nhất còn khỏe. Hắn đi tới boong tàu, lấy một sợi dây thừng có một đầu là móc sắt có treo một miếng thịt ra, thả vào trong nước.
Trương Tiểu Mãn ở bên cạnh bất lực nói:
- Đúng là người so với người càng thêm tức chết. Đám vịt trên cạn chúng ta sắp chết tới nơi rồi, người ta còn tâm tư mà câu cá.
Bất quá không ngờ, móc câu vừa được ném xuống, lập tức có cá cắn câu.
Nhâm Tiểu Túc kéo dây thừng, du ngư ra sức vùng vẫy trong nước. Hắn cũng không vội, cứ như vậy từ từ kéo lên. Chủ yếu Nhâm Tiểu Túc lo, dùng quá sức thì sợi dây sẽ bị đứt.
Cá dưới nước vẫy mãi cũng không còn sức. Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới chậm rãi thu dây, chỉ thấy đầu móc câu có một con cá chuối to lớn.
- Đây chẳng phải là cá chuối sao, nhưng là lớn gấp đôi bình thường a…
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
- Hơn nữa hàm răng cũng rất sắc bén
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc trợt tay, con cá chuối rơi xuống boong tàu.
Chỉ là con cá này cũng không thành thật lắm, nó trực tiếp há mồm tính cắn Trương Tiểu Mãn, xém chút hù chết hán tử:
- Này này, ngươi cầm thứ đồ chơi này cho vững vào! Nhâm Tiểu Túc, ngươi cố ý đúng không, lực tay ngươi lớn như thế, sao cầm một con cá cũng không xong thế hả?
Nhâm Tiểu Túc cầm cá trong tay, thở dài:
- Dưới nước là thế giới chúng ta không nhìn thấy được, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Dù sao mọi người cố gắng đừng để rớt xuống sông. Không ai biết phía dưới còn thứ gì kinh khủng nữa không. Bất quá, chuyện này chưa hẳn là xấu. Sau tai biến, nhân loại không thể xây dựng quá trình nuôi bắt thủy hải sản dưới quy mô lớn lần nữa. Động vật sống dưới nước tự sinh tự diệt, chỉ sợ một mảnh sông này đủ để nuôi sống người của cả một hàng rào đấy.
Hiện tại, sức chiến đấu của Nhâm Tiểu Túc rất mạnh, khiến người khác quên mất hắn còn là chuyên gia trong phương diện sinh tồn nơi hoang dã.
Bấy giờ, Trương Tiểu Mãn hô:
- Các ngươi nhìn phía xa xa xem có phải là bờ không. Dòng nước đang đẩy chúng ta về phía bờ!
Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Bây giờ họ thật sự bị dòng nước đẩy về phía địa bàn Tông thị rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận