Đệ Nhất Danh Sách

Chương 719: Trí Thông Minh Nhân Tạo

Bên ngoài hàng rào 61 có một người đàn ông đang đứng chờ xác minh thân phận.
- Tên?
- Giang Tự.
- Có đem theo giấy thông hành không?
- Có có!
Một phóng viên đi theo Giang Tự vội đưa văn bản ra.
Từ lúc hàng rào 61 tiếp nhận lưu dân, nơi này lập tức trở thành tiêu điểm của liên minh hàng rào.
Một mặt vì đây là hàng rào duy nhất có lưu dân sống.
Một vì trí thông minh nhân tạo của Vương thị
Lúc đám Nhâm Tiểu Túc tiến vào Thánh sơn thì Vương thị cũng không rảnh.
Mỗi ngày họ phải xem coi trị an thế nào, cố gắng phá án và bắt giam thật nhanh.
Giang Tự vốn muốn lưu giữ sự thật sao có thể bỏ qua nơi này.
Rất có thể đây sẽ trở thành một sự đặc biệt trong thời đại này.
Thậm chí khả năng cao sẽ ảnh hưởng tới cách hoạt động của các hàng rào khác trong tương lai.
Vì thế, với thân phận là Tổng biên của tạp chí hi vọng, Giang Tự liền xin Vương thị cho giấy thông hành, mà Vương thị cũng đồng ý.
Hàng rào 61 đã được sửa xong, điều này khiến quan viên quản lý Vương thị cảm thấy thật sự kiêu ngạo.
Thậm chí họ còn thường xuyên cảm khái, không ngờ lưu dân làm việc còng tốt hơn cả người trong hàng rào nữa.
Gần đây từ trên xuống dưới Vương thị đều rất mực bận rộn, nghe nói Vương Thánh Tri còn muốn chuyển trung tâm hành chính của Vương thị tới hàng rào 61 nữa.
Binh sĩ phụ trách kiểm tra thân phận ở cổng thành nhanh chóng nhìn giấy tờ của đám người Giang Tự, trong đó gồm các khâu so sánh chứng minh thư thật giả, còn có ảnh chụp có giống người hay không…
Mãi tới 10 phút sau, một quan quân khác khách khí nói:
- Hoan nghênh Tổng biên tới tham quan hàng rào 61.
Chúng ta lập tức an bài lộ trình cho ngày.
Sức ảnh hưởng của Giang Tự không giới hạn ở mỗi Lạc thành, sự tôn kính với Giang Tự của mọi người là xuất phát từ nội tâm.
Loại tôn kính này không phải do quyền lực và tiền tài mà dựa vào thái độ làm việc và trí tuệ của Giang Tự.
Chỉ là Giang Tự vẫy tay, mắng:
- Lần này ta tới để ghi lại sự thật, không cần các người chiếu cố sinh hoạt hằng ngày.
Hơn nữa ta sợ hành trình các ngươi an bày không đủ chân thật.
Quan quân Vương thị có phần xấu hổ, cười nói:
- Hàng rào 61 của chúng ta không có nơi này bí mật cả.
Ngài cứ tùy ý tham quan.
- Được, cám ơn trước nhé…
Giang Tự cười đáp xong thì chống quải trượng đi vào trong.
Cả đám bọn họ chỉ có 5 người, trừ Giang Tư ra, còn lại đều là người của tạp chí hi vọng.
Hắn nói với bốn phóng viên:
- Nhìn cho thật kỹ, quan sát tốt vào, đừng quên chúng ta tới đây làm gì.
Sau khi vào hàng rào, cảnh tượng cũng không quá giống những gì trong đầu họ nghĩ.
Dựa theo sự tưởng tượng của phóng viên, hàng rào 61 đều là lưu dân, hẳn mọi người ăn mặc chẳng ra gì, khuôn mặt đầy nét u sầu mới đúng chứ?
Kết quả những người nơi này chẳng khác nào cư dân hàng rào cả, không ai mang vẻ mặt đau khổ như họ nghĩ.
Giang Tự quay đầu lại, cười nói:
- Làm sao, không muốn thấy người khác sống tốt à?
- Không phải…
Một phóng viên gãi đầu:
- Ta cảm thấy nếu đăng những việc này lên báo chẳng khác nào vả mặt cư dân hàng rào.
Trước đó cư dân của Lạc thành vẫn rất bài xích lưu dân ở ngoài.
Có vài người nghĩ mình cao cao tại thượng, xem lưu dân là loài người thấp kém, nói rằng dù có vào hàng rào thì lưu dân vẫn chỉ là lưu dân, không thể trở thành cư dân hàng rào thật sự.
Nhưng nhìn nhóm cư dân ở hàng rào 61 hiện giờ, họ chẳng có bất kỳ khác biệt gì so với người vốn sống trong hàng rào cả.
Chỉ mới ngắn ngủi mấy tháng, nhóm lưu dân này đã bắt đầu ăn mặc chỉnh tề, cử chỉ khách khí.
Nghe nói Vương thị còn đặc biệt tổ chức lớp học ban đêm, khuyến khích rất nhiều lưu dân bên ngoài tới đăng ký học tập tri thức, tiến bộ vượt trội.
Cho nên, dựa theo tỷ lệ này mà nói, hẳn là hoàn cảnh tạo ra con người chứ không phải con người tạo ra hoàn cảnh.
Giang Tự cũng không nói về đề tài này, hắn đi tới trước một nam nhân trung niên, nói:
- Xin chào, ta là phóng viên, có thể hỏi ngươi vài vấn đề được không? Không có thời gian cũng không sao, mong chúng ta đã không làm phiền ngươi.
Nam nhân trung niên có phần do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Vào lúc này, Giang Tự chợt thấy nam nhân trung niên ngẩng đầu đánh giá xung quanh.
Giang Tự dựa theo ánh mắt đối phương, phát hiện người này đang tìm camera trên đường.
Bất quá Giang Tự cũng không nói ra mà hỏi:
- Ngươi làm gì ở hàng rào 61?
- À…
Nam nhân trung niên nói:
- Ta làm ở công ty nước, cung cấp nước cho mọi người.
Ngẫu nhiên sẽ tới bên điện lực hỗ trợ một chút.
- Tiền lương thế nào, chi phí sinh hoạt ra sao?
Giang Tự hỏi.
- Đương nhiên là đủ rồi, hơn nữa còn không bị đốc công bóc lột, rất tốt…
Nam nhân trung niên nói:
- Lúc còn ở công trường ngoài hàng rào, họ nói mỗi tháng phát 2000 đồng nhưng lúc tới tay chỉ có 1000 đồng mà thôi.
Hiện tại không còn bị vậy nữa.
- Hả?
Một phóng viên hỏi:
- Bây giờ hẳn ngươi rất hạnh phúc nhỉ?
- Hạnh phúc là gì ta không biết, dù sao cũng tốt hơn trước kia…
Nam nhân trung niên trả lời.
Phóng viên nhỏ giọng nói thầm:
- Xem ra Vương thị cũng không nói dối a.
Giang Tự cười nói với nam nhân trung niên:
- Được rồi, cám ơn ngươi.
Không làm phiền ngươi nữa, chỗ này của chúng ta có một phần quà nhỏ mong ngươi nhận lấy.
Nói xong, hắn để phóng viên sau lưng đưa cho nam nhân trung niên một cái hộp, trong hộp là một cây bút máy tinh xảo.
Bấy giờ, đột nhiên Giang Tự hỏi:
- Vừa rồi ta thấy ngươi đứng bên đường là đợi người hả? Nếu ngươi có việc thì chúng ta không quấy rầy nữa.
Nam nhân trung niên cười khổ:
- Không phải đợi người mà vừa ta đi ngang qua thì thấy có một ví tiền bị rớt.
Ta là người đầu tiên thấy nên phải đứng chờ người bị mất tới lượm về.
Một phóng viên sửng sốt:
- Ngài đúng là không nhặt của rơi a.
Người này xua tay:
- Cũng không phải, chủ yếu đây là quy định trong hàng rào.
Ta có thấy cũng không được chiếm làm của riêng.
Nếu thấy mà rời đi sẽ bị phạt tiền, lấy luôn càng nghiêm trọng hơn, sẽ bị giam bảy ngày.
Đám phóng viên hai mặt nhìn nhau.
Họ không ngờ hàng rào 61 còn có quy định này.
Bất quá như thế cũng tốt, chỉ là có phần quá nghiêm khắc rồi.
Cảm giác tuy lạ nhưng vẫn rất ổn.
Nam nhân trung niên đợi người mất của tới lấy túi tiền xong thì rời đi.
Giang Tự suy nghĩ rồi nói với bốn phóng viên bên cạnh:
- Hôm nay ở lại đây trước, từ từ quan sát hàng rào 61 này.
Vào lúc này, Giang Tự ngẩng đầu chợt thấy dường như camera đã đổi hướng, đồng loạt quay về phía đoàn người của họ.
Giang Tự thử đi về trước 10 mét, những camera đó cũng theo sự di chuyển của hắn là chuyển động.
Hắn biết, những camera này có công năng thu âm nên hẳn cuộc đối thoại vừa rồi của họ đều đã được ghi lại.
Không biết vì sao, rõ ràng cuộc nói chuyện vừa rồi của họ rất bình thường nhưng Giang Tự lại thấy có gì đó quái dị khó nói nên lời.
Hắn là một người tự do, định nghĩa của tự do là có thể chủ động làm những thứ mình muốn, thế nhưng nếu tự do này luôn bị người khác quan sát sẽ khiến hắn có cảm giác khuất nhục khó hiểu.
Bất quá, Giang Tự suy nghĩ một chút, cuộc sống thế này với lưu dân đã là rất tốt rồi.
Nhóm lưu dân cũng không quá bất mãn.
Giang Tự chẳng phải người cổ hủ gì.
Nếu bị AI giám sát mà khiến số người giết đói ít hơn hắn cũng không có ý kiến gì.
Chung quy suy nghĩ của hắn không thể đại biểu cho suy nghĩ của lưu dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận