Đệ Nhất Danh Sách

Chương 796: Loạn Thế Buông Xuống

Ban đêm, Vương Kinh chọn một chỗ bên đường cho đoàn xe cắm trại nghỉ ngơi.
Trong mắt Nhâm Tiểu Túc, vị thái đẩu y học này vẫn khá chú ý trong quá trình lựa chọn nơi trú quân.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận, hắn thấp giọng nói:
- Địa hình bằng phẳng, vị trí tương đối cao, gần nguồn nước, tránh được dã thú đi uống nước.
Đúng là chuyên gia.
Vương Kinh đang chỉ mọi người cách dựng lều, vừa cười vừa trò chuyện:
- Những nay nay chúng ta tới Khổng thị không ít lần.
Lần này các người đi theo ta cũng vừa vặn nhìn xem thế giới bên ngoài bao la thế nào, học thêm cách cắm trại ở dã ngoại.
Khi nào ta lớn tuổi tới đi không nổi, đến lúc đó sẽ tới các người dẫn đội tới Khổng thị rồi.
Một người trung niên đỡ mắt kính, cười nói:
- Thân thể ngài còn cường tráng lắm, có thể đi cùng chúng ta nhiều chuyến nữa.
Vương Kinh lắc đầu:
- Không được đâu, thân thể ta theo mỗi năm càng chênh lệch.
Nay chân đã bắt đầu đau rồi, không so được với đám người trẻ tuổi các ngươi.
Từ hàng rào 64 tới Khổng thị chừng 310 ki lô mét , dù xe trên đường không trục trặc cũng mấy ba ngày mới tới nơi.
Lỡ mà có chuyện gì còn phải tự sửa xe.
Ta nhớ lúc còn trẻ, có năm đột nhiên có tuyết.
Khi ấy chúng ta còn tưởng mùa xuân thời tiết ấm áp nên không mang theo đồ phòng bị.
Kết quả phải mất nửa tháng, tới khi hết tuyết mới đi tới nơi.
Đoàn bác sĩ yên lặng lắng nghe.
Tuy chuyện xưa này hiện tại không hữu ý nhưng vẫn là một kinh nghiệm của Vương lão gia tử.
Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh giả bộ dựng lều vải thật vụng về, Dương Tiểu Cận thì đi nhóm lửa.
Trong lúc mọi người tám chuyện, Vương Kinh có kinh nghiệm nhiều năm nhìn Dương Tiểu Cận nhóm lửa thuần thục thì có phần kinh ngạc.
Bất quá hắn cũng không nói gì, chung quy cô nương này chỉ là đi cùng Nhâm Tiểu Túc, không phải thành viên chính thức trong đoàn.
Ông kể tiếp về chuyện cũ của mình:
- Năm đó đường tới Khổng thị rất khó khăn.
Chúng ta bị vây trong tuyết không thể làm gì.
Mà Vương thị khi ấy còn rất cứng rắn, không chịu nghĩ cách cứu viện chúng ta.
Hẳn là muốn chúng ta thấy khó mà lui.
Chúng ta ở nơi hoang dã thiếu ăn thiếu mặt, cuối cùng ngay cả dầu cũng dùng hết, dẫn tới có người chết cóng trong xe.
Các ngươi biết Đổng Lễ chứ, là Viện trưởng của bệnh viện số một hàng rào 62.
Trước kia hắn là bác sĩ phẫu thuật tim tài giỏi nhất.
Sau khi bị đông lạnh hư mất hai ngón tay thì không thể làm phẫu thuật được nữa.
- Còn một lần chúng ta đụng phải thổ phỉ, may mà đối phương thấy chúng ta là bác sĩ nên cướp một ít dược phẩm rồi thả chúng ta đi.
Từ đó về sau, bác sĩ của Ba Ngôi đều được học cách dùng súng.
Lúc trước các ngươi còn hỏi ta vì sao chỉ đi giao lưu y học lại phải đem theo súng lúc.
Đây là nguyên nhân.
Một bác sĩ trung niên cười nói:
- Các người cho rằng Vương lão gia tử luôn dẫn ta theo là do trình độ y học của ta tốt hả? Sai rồi, là do thành tích bắn súng của ta là tốt nhất đó!
Vương Kinh ngồi trong rừng thao thao bất tuyệt.
Cơ bản đều là những tin đồn học thuật thú vị của mấy năm nay.
So với những gì Nhâm Tiểu Túc tưởng tượng thì sinh động và vất vả hơn nhiều.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Ngài cứ thế mấy chục năm mà không thấy vất vả hay mệt mỏi sao?
Vương Kinh có ý muốn bồi dưỡng Nhâm Tiểu Túc nên nói nhiều thêm vài câu:
- Đây là vì sự nghiệp trong lòng chúng ta.
Hiện giờ y học đang trong thời kỳ chờ đợi được phục hưng, sao có thể vì ngại khó mà bế quan tọa cảng? Hơn nữa cũng có gì là vất vả đâu.
Trong thời cổ đại từng có một vị vĩ nhân ba lần không vào nhà, ngươi biết là ai không?
Hiểu biết về lĩnh vực này của Nhâm Tiểu Túc rất ít.
Cửa hàng sách ở hàng rào 88 không có lại sách này.
Hắn suy nghĩ rồi nói:
- Thần Tài?
Vương Kinh hơi sửng sốt:
- Tuy câu trả lời không đúng nhưng vẫn xem như có hiểu biết nha…
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc có phần khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn Dương Tiểu Cận, phát hiện đối phương cũng nhận ra: Có người đang lặng lẽ tới gần.
Dương Tiểu Cận tựa lưng ra sau, chỗ đó có giấu một khẩu súng lục.
Nàng nhỏ giọng hỏi:
- Động thủ không?
Nhâm Tiểu Túc đè Nhâm Tiểu Túc lại, quay đầu cười nói với Vương Kinh:
- Ngài có súng hả? Có thể cho ta xem một chút không.
Từ nhỏ tới lớn ta chưa thấy súng bao giờ.
Người trung niên cười nói:
- Súng không thể dùng loạn.
Lỡ ngươi trượt tay bóp cò thì sao.
Vương Kinh vẫy tay:
- Không sao không sao, chỉ nhìn chút thôi mà.
Sau này đi nhiều hẳn sẽ có lúc phải dùng thôi.
Bấy giờ, mọi người đều nghe ra ẩn ý trong lời nói của Vương Kinh.
Ý tứ là sau này sẽ thường xuyên dẫn theo Nhâm Tiểu Túc đi tham gia Hội nghị y học!
Nói xong, Vương Kinh lấy một khẩu súng lục vắt ở eo ra.
Tuy là bác sĩ nhưng đúng là đối phương đeo súng quanh năm, Nhâm Tiểu Túc không ngoài ý muốn, vì hắn và Dương Tiểu Cận đã sớm phát hiện ra.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Bên trong có đạn không? Ta có thể thử nổ súng được chứ?
Người trung niên nói:
- Ngươi vẫn nên quay về hàng rào, tới sân luyện bắn thử thì tốt hơn.
Vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc thấy một đốm đỏ dừng ở trước ngực Lương Sách.
Phía bắc khu cắm trại vang lên âm thanh:
- Hai tay ôm đầu, đặt súng xuống đất.
Bằng không ta bắn chết hắn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn điểm đỏ trên người Nhâm Tiểu Túc.
Người tới mang theo súng ống có đèn laser.
Đây không phải thứ người bình thường có thể có được, chẳng lẽ họ đụng phải đào binh của Khổng thị?
Lúc ngày người phương bắc đang dừng di chuyển về phía nam, hoành hành nơi hoang dã không còn là thổ phỉ nữa mà là đào binh.
Nhìn qua, phảng phất có thể thấy được thế đạo sắp loạn tới nơi, khói súng tràn ngập khắp nơi.
Bấy giờ, mọi người trong khu cắm trại đều đứng lên, hai tay ôm đầu.
Lương Sách có phần khẩn trương.
Hắn nhìn xung quanh xem có ai có thể cứu mình không.
Khi ánh mắt hắn hướng về phía người trung niên tự tin về thương pháp của mình thì thấy đối phương đã thành thật để súng xuống đất….
Có người bắt đầu đi tới khu cắm trại, Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:
- Âm thanh này hẳn gần đây chỉ có một người.
Ta trực tiếp xuất thủ, nếu hắn còn đồng bạn ở nơi xa, ngươi giải quyết được chứ?
Dương Tiểu Cận nhẹ nhàng gật đầu.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận thật sự không để đào binh vào mắt.
Nếu không phải muốn che giấu tung tích tiến vào Khổng thị, hắn đã sớm tiêu diệt đối phương rồi.
Chỉ thấy đào binh đi ra khỏi rừng cây.
Y phục trên người rách nát chịu không nổi, lớp ngụy trang trên mặt cũng được thay thế bằng bụi bặm, bẩn tới nhìn không rõ mặt.
Dương Tiểu Cận nhìn thoáng qua quân trang đối phương, xác định:
- Đúng là đào binh Khổng thị.
Đào binh chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói:
- Xin lỗi các vị, ta cũng không còn cách.
Chiến tranh phương bắc quá đáng sợ.
Ta phải tới phía nam kiếm cơm, làm phiền các vị giao tiền ra.
Bấy giờ, đào binh nhìn thấy dấu hiệu hồng thập tự trên xe của họ thì vui mừng nói:
- Các vị là bác sĩ? Trên xe có thuốc? Ngươi, lấy hết thuốc trên xe xuống.
Lương Sách bị súng chĩa vào người chỉ đành nghe theo.
Đào binh thấy dược phẩm thì thầm kích động.
Có nhiều dược phẩm như thế, hắn có thể tới phía nam làm giàu rồi!
Suốt toàn bộ quá trình, đám Vương Kinh không nói gì.
Nếu đối phương chỉ cần dược phẩm, họ cũng không cần phản kháng, cứ cho hắn là được.
Kết quả bấy giờ đối phương nói:
- Ngươi chuyển dầu dự phòng ra rương sau đi!
Lương Sách nghe theo.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy thằng này thật xui, đã bị đối phương chĩa súng uy hiếp còn liên tục bị sai vặt.
Đào binh giơ súng nhìn một vòng quanh nơi trú quân.
Bấy giờ hắn chợt thấy Mạnh Nam và Dương Tiểu Cận.
Ánh mắt hắn nhanh chóng di chuyển giữa hai người rồi nói với Dương Tiểu Cận:
- Ngươi lên xe, thành thật lái xe cho ta.
Tới phía nam ta sẽ thả…
Phanh.
Đào binh sững sờ nhìn lồng ngực của mình, chậm rãi ngã ra sau.
Toàn thân Lương Sách run rẩy nhìn Nhâm Tiểu Túc, chỉ thấy vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc cũng hoảng sợ, hắn nhìn miệng súng bốc khói trong tay.
Lương Sách khẩn trương:
- Không phải ngươi không biết bắn súng à?
Nhâm Tiểu Túc run rẩy nói:
- Đúng rồi, ta đâu có biết.
Ta thật sự có chút liều mạng a.
Thế nhưng hắn uy hiếp bạn gái ta, đêm nay ngươi và hắn nhất định phải có một người chết nữa….
Lương Sách dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn trịnh trọng nói:
- Cám ơn ngươi!
“Cảm tạ tệ tới từ Lương Sách, +1!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận