Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1053: Người Kỳ Quái

Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối từng chuyến từng chuyến chuyển nạn dân về Tây Bắc cứ như không biết mệt.
Quan viên Chu thị đều có mắt như mù, tỏ vẻ không nghe không thấy bất kỳ thứ gì, chỉ biết trốn trong hàng rào mặc kệ tất cả.
Có phóng viên phát hiện chuyện này liền tới phỏng vấn quan viên Chu thị, kết quả đối phương không chịu tiếp nhận phỏng vấn.
Hơn nữa, một quan viên Chu thị đã mất tích một cách ly kỳ.
Ban đầu mọi người cho rằng quan viên này ngã bệnh, cho nên không tới làm.
Hai ngày sau họ mới cảm thấy có điểm là lạ, điện thoại nhà quan viên nọ không gọi được.
Vì vậy có người bắt đầu hoài nghi, có phải có chuyện gì rồi không?
Nhóm thuộc hạ của quan viên đó tới cửa bái phỏng thì phát hiện trong nhà lãnh đạo đã người đi nhà trống.
Vàng bạc nữ trang đều không còn, phòng ốc lộn xộn lung tung.
Mọi người thầm nghĩ hẳn căn nhà này bị trộm rồi, vì vậy cả đám lập tức báo cho Trật Tự Tư a!
Vì cấp bậc quan viên không thấp nên Trật Tự Tư có thể nói là vô cùng coi trọng, lập tức phái một đội ngũ lớn ra để truy tìm manh mối, điều tra camera giám sát xung quanh nhà vị quan viên này.
Kết quả một màn làm cho người ta kinh dị xuất hiện, màn hình giám sát cho thấy, tên quan viên này đã dẫn theo vợ mình chạy trốn.
Hai vợ chồng mang theo hành lý và giấy tờ giả rời khỏi hàng rào.
Cuối cùng biến mất trong đán nạn dân ngoài hàng rào.
Chạy trốn!
Bấy giờ đám người của Trật Tự Tư mới tá hỏa, tám phần con hàng này đã theo Thiếu soái Tây Bắc rời đi rồi!
Lòng người trong Chu thị bàng hoàng, mọi người đều biết Vương thị sắp phát động chiến tranh với Chu thị.
Lúc Chu Sĩ Tể còn tại vị, mọi người đồng tâm hiệp lực chuẩn bị chiến.
Hiện giờ Chu Khánh Dương thượng vị, mọi người đều biết năng lực của Chu Khánh Dương căn bản không ngăn được Vương thị.
Đợi Vương thị chiếm đoạt Chu thị, người họ thanh toán trước tiên nhất định là quan viên Chu thị.
Đến lúc đó cả phía nam chẳng khác nào lật trời.
Thay vì chờ chịu khuất nhục, không bằng thừa dịp hiện tại có tiền, tới Tây Bắc làm một phú ông.
Đám quan viên Chu thị này vơ vét không ít của cải dân chúng.
Vàng họ tích đủ để họ an hưởng tuổi già ở Tây Bắc.
Trước khi Nhâm Tiểu Túc đến, có ít người đã muốn chạy trốn nhưng không bản thân có thể chạy tới đâu.
Phương Bắc đã thành thiên hạ của Vương thị, người chống lại bọn họ chỉ còn Khánh thị.
Họ muốn tới Khánh thị phải đi đường rừng, nguy hiểm trùng trùng.
Mà bây giờ, đoàn tàu hơi nước của Tây Bắc xuất hiện đã tới hi vọng cho bọn họ, giúp bọn họ thấy được đường ra!
Lúc này tạp chí hi vọng bắt đầu phỏng nạn dân được Nhâm Tiểu Túc dẫn về Tây Bắc.
Tất cả liên minh hàng rào có thể thấy được sự lạc quan và hi vọng vào tương lai của đám nạn dân này.
Hơn nữa mọi người còn thân thiết bắt tay Thiếu soái Tây Bắc, cùng nhau chụp ảnh.
Hơn nữa vô số biểu ngữ trong hàng rào cùng quá trình đám người Vương Việt Tức hỗ trợ nạn dân đăng ký hộ tịch và sắp xếp chỗ ở cho mọi người đều được lên báo.
Điều này giúp mọi người nhận ra, tới Tây Bắc không hề mất đi tự do, hơn nữa còn trở thành người của Tây Bắc.
Dưới tình huống Trung Nguyên đang xảy ra chiến tranh, tin tức này của tạp chí hi vọng khiến mọi người đột nhiên cảm thấy, dù trong trong nước sôi lửa bỏng, Tây Bắc vẫn đem đến một nơi an cư lạc nghiệp cho tất cả...
Có quan viên đầu tiên chạy trốn sẽ quan viên thứ hai.
Chuyện quan viên Chu thị chạy trốn được truyền bá trong âm thầm.
Việc này khiến rất nhiều người động tâm.
Thiếu soái dẫn nạn dân tới Tây Bắc không quan tâm đối phương có thân phận gì.
Hơn mấy ngàn người lên tàu nên căn bản đâu có thời gian kiểm tra thân phận.
Bởi vậy, mọi người chỉ cần ngụy trang thành nạn dân lên tàu, sau hơn hai mươi giờ là có thể đến Tây Bắc tiêu diêu tự tại a!
Dưới suy nghĩ này, chỉ trong nửa tháng đã có vô số quan viên Chu thị liên tiếp mất tích, gần như tất cả đều ngụy trang thành nạn dân để chuyển nhà.
Không ít quan viên lúc rời đi mang theo điện thoại vệ tinh.
Kết quả sau khi rời khỏi địa phận Chu thị, quan viên này đã gọi điện cho Chu Khánh Dương, mắng người này ngu xuẩn, còn bảo nếu Chu Khánh Dương còn ở lì tại Chu thị thì chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Từ đó có thể thấy bọn họ thật sự đã quyết định muốn rời đi.
Trong số những quan viên này, không phải ai cũng dẫn vợ mình theo, có ít người chỉ rời đi một mình.
Đây vốn đều là những người muốn li dị vợ nhưng không được, chỉ có thể lén lút nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài.
Hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc cũng tìm được đường ra.
Một lần từ biệt là cách mấy ngàn cây số.
Số người làm như vậy không ít, vì thế trong hàng rào thường xuyên có tình trạng, nữ nhân ngủ một giấc dậy đã không thấy chồng mình đây, sau khi biết chồng mình bỏ mình rời đi thì chửi ầm lên.
Nhân sinh muôn màu, cuối cùng lại là thế.
Dưới tình huống này, người nhức đầu nhất chắc chắn là Chu Khánh Dương.
Mắt nhìn thấy binh sĩ chủ lực của Vương thị đã bắt đầu xuôi nam, mà quan viên của hắn từng người một rời đi.
Hiện tại Chu thị có thể nói chẳng khác nào tổ ong vò vẽ, làm sao mà chống đỡ được Vương thị?
Chu Khánh Dương nói rõ với thư ký:
"Không được để Nhâm Tiểu Túc làm vậy nữa, phải nghĩ cách ngăn cản hắn!"
Không phải lá gan tên này đột nhiên lớn hơn, mà thật sự nếu còn không ngăn trở, Chu thị thật sự xong đời!
Những ngày này Nhâm Tiểu Túc trải qua rất phong phú.
Mặc dù không có món vũ khí thứ tư để mở khóa nhưng hắn cảm thấy cảm tạ tệ cùng viên đá kỳ quái kia sẽ vô cùng hữu dụng, vì thế càng thêm liều mạng tích lũy cảm tạ tệ.
Việc này cũng như để dành tiền vậy, có ai mà ngại có nhiều tiền đâu?
Mãi tới chuyến đi thứ sáu, số cảm tạ tệ đã vượt qua bốn vạn.
Bấy giờ, nếu có ai chọc Nhâm Tiểu Túc, bức Nhâm Tiểu Túc đến tuyệt cảnh, hắn thật sự có thể dùng bốn vạn cảm tạ tệ để rút bài bạo liệt, nổ tung hết tất cả!
Lúc tới chuyến đi thứ 7, Nhâm Tiểu Túc liền phát hiện có vài người rất kỳ lạ… họ không đem tới cảm tạ tệ cho hắn!
Nạn dân chịu đói chịu khổ nhất định sùng kính Nhâm Tiểu Túc vô cùng.
Mỗi lần bắt tay ít nhất cũng đem tới cho hắn một cảm tạ tệ, không ít người một lần là tới ba cảm tạ tệ.
Thật sự rất thành tâm!
Thế nhưng lúc này, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện, có ít người trông như cảm tạ rất thành tâm và tha thiết nhưng chẳng có chút cảm tạ tệ nào!
Hơn nữa, sắc mặt những người này đều hồng nhuận, căn bản không giống nạn dân đói bụng hơn nửa tháng.
Nhâm Tiểu Túc thầm cười lạnh, lúc trước đại lừa dối cũng lo trong số nạn dân sẽ có người trà trộn vào.
Có thể là quan viên Chu thị cũng có thể là gián điệp.
Để những người này đến Tây Bắc chẳng khác nào con sâu làm rầu nồi canh.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc nói không cần lo, hắn có thể này phân biệt những người này.
Lúc ấy đại lừa dối còn có chút buồn bực, nhân số nạn dân nhiều như thế thì phân biệt kiểu gì?
Kết quả, đại lừa dối thấy được chỉ trong vòng ba tiếng, Nhâm Tiểu Túc đã tìm được 60 người trà trộn trong đám nạn dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận