Đệ Nhất Danh Sách

Chương 649: Phút Giây Yên Tĩnh Ngắn Ngủi

Nguy cơ đầu tiên của đêm nay đã qua, Nhâm Tiểu Túc đứng trong sân tòa nhà hi vọng có chút mệt.
Vốn nhưng người giật dây muốn gây ra hỗn oạn để hấp dẫn sự chú ý của Kỵ Sĩ, sau đó bắt đầu tấn công vào tòa nhà hi vọng.
Vì tầm quan trọng của tạp chí hi vọng sẽ đủ để kiềm chế Kỵ Sĩ.
Như thế mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoặc, khiến cảnh vệ lẫn KỴ Sĩ đều không có cơ hội thở dốc.
Nhưng e rằng đối phương lại không nghĩ tới việc kế hoạch của họ bị rối loạn bởi một thiếu niên.
Họ không chỉ không khống chế được tạp chí hi vọng mà còn phải điều đặc tặc ở khu khắc tới để dùng số lượng đè chết Nhâm Tiểu Túc.
Hơn ba trăm khẩu súng là thứ mà siêu phàm giả có thể một mình đối kháng được.
Trên thực tế, họ chỉ muốn phá hủy thiết giáp trên người Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Vì thế, vốn việc tấn công của đạo tặc sẽ diễn ra ở bốn nơi, nhưng vì sự thay đổi của tòa nhà hi vọng mà không nơi nào thành công.
Cả kế hoạch của họ như chảy xuôi theo dòng nước.
Nhân viên ẩn núp cũng được mai táng cùng.
Điều này khiến người đứng phía sau giật dây khó lòng nhìn ra thế cục.
Trong kế hoặc chỉ xuất hiện thêm một siêu phàm giả tới từ Tây bắc lại khiến bọn họ phải tiến thoái lưỡng nan.
Còn vì sao người đeo mặt nạ bạc xuất hiện ở đây và có quan hệ gì tới Thanh Hòa thì đám người kia chẳng nghe được tiếng gió nào.
Siêu phàm giả cấp truyền kỳ của Tây bắc giúp đỡ Thanh Hòa còn chưa tính, người đeo mặt nạ bạc này nữa là sao.
Có người hoài nghi Nhâm Tiểu Túc là người đeo mặt nạ bạc.
Nhưng hiện tại Nhâm Tiểu Túc đứng trong sân tòa nhà hi vọng chứng tỏ cả hai không cùng một người, bằng không sao có thể cùng lúc xuất hiện ở hai nơi…
Những lần xuất hiện trước đó của người đeo mặt nạ bạc rất bí ẩn, sau đó đối phương lại tiếp tục mai danh ẩn tích.
Sức mạnh người này cường đại lại chẳng sợ vũ khí nóng thật khiến các thế lực kinh hãi. Điều đáng sợ nhất là, mọi người đột nhiên nhận ra, cho tới tận bây giờ chưa ai gặp qua đối phương. Đến cùng người này có năng lực siêu phàm là gì cũng chẳng ai biết,
Là vì đối thủ quá yếu nên hắn cảm thấy không cần sử dụng năng lực siêu phàm ư?
Đương nhiên họ không hề biết, kỳ thực lão Hứa không có bất kỳ năng lực gì cả, chỉ có sức khỏe tốt, tốc độ nhanh gấp hai lần siêu phàm giả khác mà thôi…
Nếu Nhâm Tiểu Túc mở thêm Tồi thành thì tốc độ sẽ nhanh gấp 4 lần lận….
Không phải không dùng năng lực mà là không có, cũng không cần tới.
Sau trận chiến là khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi.
Kẻ địch cần thời gian cân nhắc lại thế cục, chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.
Trận đấu kết thúc, nhân viên tạp chí hi vọng yên lặng đi tới bên cửa sổ nhìn bóng lưng thiếu niên dưới tòa nhà cùng thi thể đếm không hết của kẻ địch.
Máy nhuộm hồng cả sân, hình ảnh trước mắt mang theo mỹ cảm bạo lực cùng lừng lẫy quỷ dị.
Lần này Giang Tự không kêu mọi người quay lại làm việc nữa mà cùng đứng bên cửa sổ nhìn xuống, thấy được Nhâm Tiểu Túc đứng trong biển máu quay đầu nhìn lên tầng lầu rồi nhếch miệng cười.
Nụ cười sáng lạn giữa biển máu khiến người nhìn không khỏi an tâm.
Nữ biên tập ngồi bên cửa sổ nhìn bức hoạt trên tay.
Trong đó là hình ảnh bóng lưng của Nhâm Tiểu Túc.
Bây giờ nhìn lại nàng bỗng thấy ngay cả cái ghế dưới mông đối phương cũng trở nên đẹp đẽ dị thường.
Lúc trước, Giang Tự để phó tổng biên trấn an mọi người, chỉ cần thiếu niên còn ở đó sẽ không ai có thể tiến vào tòa nhà tổn thương họ.
Khi ấy, đại đa số mọi người chỉ cảm thấy đây là lời an ủi của tổng biên mà thôi.
Chỉ một người sao có thể bảo vệ được cả tòa nhà.
Thế nhưng sau chuyện này, họ không tin cũng phải tin.
Nữ biên tập quay đầu nhìn Giang Tự:
- Tổng biên, chúng ta có thể ghi lại trận chiến của thiếu niên này không?
Giang Tự suy nghĩ rồi nói:
- Có thể ghi nhưng không được miêu tả chi tiết, hơn nữa không được để bại lộ thân phận hắn.
- Vậy bản phác thảo này thì sao?
Nữ biên tập cầm bức họa của mình:
- Bản phác thảo này rất mơ hồ.
Ta cảm thấy hắn chiến đấu vì chúng ta, tuy phải giữ bí mật thân phận cho hắn nhưng đăng bản phác thảo bóng lưng này lên chắc không ảnh hưởng gì đâu nhỉ.
Giang Tự nhìn bản phác thảo, cười:
- Được.
Giang Tự nghĩ thầm, Nhâm Tiểu Túc lại thả hoa đào của hắn tới tòa soạn hi vọng luôn rồi…
Lúc này, Lý Ứng Duẫn và Tần Sanh đang chạy tới, sau lưng họ còn có không ít cảnh vệ.
Hai người thấy thi thể đầy trong sân thì chấn kinh.
Trong sân chỉ có một mình Nhâm Tiểu Túc mà thôi, người đeo mặt nạ bạc không biết đã đi đâu rồi.
- Tiểu Túc Ca, đều là ngươi giết à?
Tần Sanh hỏi.
- Ừ, họ muốn xông vào tòa soạn nên ta trực tiếp giết sạch.
Lần này áp lực khá lớn nên không giữ lại người sống cho các ngươi…
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Không sao, chúng ta bắt được người sống ở một chỗ khác…
Lão Lý nhìn thi thể đầy đất, không biết nên nói gì cho tốt:
- May mà có ngươi ở đây, bằng không hôm nay phiền toái rồi. Đi thôi, cảnh vệ ở lại đây trông coi, chúng ta vào trong nghỉ ngơi trước.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ đánh giá lõa Lý, hắn phát hiện thần sắc lão Lý trần đầy mệt mỏi, trên người cũng có vết máu, trông bộ dáng hẳn là vừa chiến đấu xong.
Cảnh vệ thuận lợi tiếp quả công tác phong ngự tạo tòa soạn hi vọng.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới thở phào nhẹ nhõm:
- Thẩm vấn có kết quả gì không?
- Miệng tên đó rất cứng, không cậy ra được gì cả…
Tần Sanh lắc đầu:
- Bất quá chúng ta phát hiện Vương thị, Khổng thị và Chu thị hẳn đã đạt thành hiệp nghị ngắn ngủi, hợp lực giải quyết Thanh Hòa. Đạo tặc tối nay nhìn như giống nhau nhưng không chỉ thuộc về một tập đoàn.
Ba nhóm tới tòa soạn là cùng một thế lực mà những chỗ chúng ta giải quyết lại thuộc về thế lực khác.
Cho nên, nguy cơ của lần này đã tăng lên.
Tuy đây là sân nhà của Thanh Hòa, có quân chính quy cùng siêu phàm giả hậu thuẫn nhưng ba tập đoàn lớn đã bắt tay liên thủ với nhau.
- Sao tới bây giờ mà phía bên Hứa Khác cũng không có động tĩnh gì?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, những người này rõ ràng tới vì vệ tinh mà sao không làm gì Hứa Khác.
Hoặc là nói, dù tình hình chiến đấu hiện tại kịch liệt nhưng vẫn chỉ là khúc dạo đầu thôi.
- Tổng bộ Thanh Hòa được trấn thủ bởi ba Kỵ Sĩ, không dễ đột phá…
Lý Ứng Duẫn nói:
- Về phần những tập đoàn này muốn làm gì thì chỉ có thể đợi họ ra chiêu mà thôi. Đúng rồi, trong Thanh Hòa nhất định có nội ứng, chỉ có thể đợi họ lộ mặt ra mới có thể diệt trừ.
Bây giờ ngươi đã ra mặt, khả năng cao đối phương sẽ thông qua dấu vết người để lại mà nhắm vào ngươi.
Ta nhớ ngươi có dẫn theo người thân tới Lạc thành, họ không sao chứ? Hay ngươi quay về xem chừng họ đi?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, đây là nói sẽ có người nhắm vào đám Chu Nghênh Tuyết?
Nhâm Tiểu Túc bỗng nghĩ tới năng lực của đại nha hoàn, lắc đầu:
- Về mặt này thì ta không cần lo lắng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận