Đệ Nhất Danh Sách

Chương 469: Minh Ước

Trương Cảnh Lâm nhìn siêu phàm giả trước mặt cười nói:
- Ngươi còn có năng lực gì khác không? Ngươi tên gì?
- Ta là Tuân Dạ Vũ…
Thiếu niên trắng nõn mập mạp nói:
- Ta không có năng lực khác.
Trương Cảnh Lâm gật đầu, nói với Vương Phong Nguyên:
- Đưa hắn tới cứ điểm 178. Nhìn thứ xem còn siêu phàm giả khác không, bất quá đừng miễn cưỡng họ, chỉ cần đăng ký năng lực, lập thành một danh sách là được.
Tuân Dạ Vũ mở to hai mắt nhìn:
- Chỉ lập danh sách thôi hả? Sao ngươi không khống chế họ, bắt họ ra sức cho ngươ?
- Cứ điểm 178 chúng ta không cần dùng cách giam giữ người khác để đổi lấy sức mạnh…
Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Sống cho tốt ở cứ điểm 178, đừng tham gia chiến tranh nữa.
Nói xong, Trương Cảnh Lâm cho người dẫn Tuân Dạ Vũ đi.
Hàng rào ở phương Bắc của Tông thị đã lâm vào trạng thái không khống chế được. Trên thực tế, Trương Cảnh Lâm biết Tông Ứng sẽ làm gì nhưng không cản.
Nếu những binh sĩ đó ương ngạnh chống trả ở Vũ Xuyên sẽ khiến thương vong của cứ điểm 178 nhiều hơn.
Mà bây giờ, Tông Ứng chủ động dẫn những binh sĩ đó rời đi. Một khi Tông Ứng chết, chỉ còn lại tướng lãnh và binh sĩ rời rạc, có thể lần nữa tập hợp chống cự mới là chuyện lạ.
Có ít người dứt khoát chiếm luôn cả hàng rào, muốn trở thành chủ nhân của hàng rào đó. Chỉ là khi đại quân của cứ điểm 178 vừa tới, ý chí đám người kia lập tức tan vỡ, đầu hàng rồi tự động dâng hàng rào lên.
Hết thảy những gì họ làm đều vô ích trước lực lượng thật sự.
Cứ điểm 178 phái ra một đoàn đội chuyên nghiệp để quy phục hàng rào. Đám người kia có mục đích rõ ràng, thao tác tỉ mỉ, cứng rắn thanh tẩy sạch sẽ giai cấp thống trị, hành động sát phạt quyết đoán vô cùng.
Đây là phương châm đã sớm có của cứ điểm 178, cứ điểm 178 không rảnh lá trái lá phải với đám sâu mọt này.
Vào lúc này, Vương Thánh Tri lần nữa phái đại biểu tới để thương nghị về việc thông đường với cứ điểm 178.
Trước kia họ không đàm phán là vì Trương Cảnh Lâm chưa nắm giữ được cả Tây bắc.
Thế lực của Vương Vũ Trí ở Trung Nguyên cực kỳ khổng lồ, tạo thành thế chân vạc với hai nhà khác. Các tập đoàn còn lại chỉ là lá xanh tô điểm thêm hoặc không cách nào khuếch trướng.
Cho nên, Vương Vũ Trí đã nói với Trương Cảnh Lâm, hai bên đều có mục đích riêng. Cứ điểm 178 muốn tài nguyên của Trung Nguyên, Trung Nguyên cũng vậy. Vương gia bọn họ chỉ đàm phán với thế lực đã nắm giữ toàn bộ Tây bắc, bằng không thì vô nghĩa.
Vương Vũ Trí vội vàng chạy tới Tây bắc nhưng không có nghĩa hắn sẽ vứt bỏ nguyên tắc của mình.
Mà bây giờ, Trương Cảnh Lâm đã thành vương giả nơi Bắc địa. Hai bên có thể đàm phán được rồi.
Bất quá khi ấy Trương Cảnh Lâm cười nói, hắn không dám nhận cách gọi vương giả Bắc địa này. Một thư sinh văng nhạc không nên có danh hào như thế. Nhưng một ngày nào đó trong tương lai, Tây bắc sẽ có tân vương xuất hiện, hắn thật sự rất chờ mong.
Người đại diện cho Vương gia có chút kinh ngạc, cái gọi là “một ngày nào đó trong tương lai, Tây bắc sẽ có tân vương xuất hiện, hắn thật sự rất chờ mong.” Nghe chẳng khác nào một lời dự đoán của gia tộc cổ xưa, mang theo màu sắc huyền bí…
Kết quả Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Nơi này của chúng ta có một tên Đại lừa dối đã đi đâu rồi. Nhưng ta tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ quay về.
Chuyện cần trao đổi có vài trọng điểm. s
Một là Vương Vũ Trí cần tài nguyên và khoáng sản gì, giá cả thế nào. Hai bên trai đổi cái gì, thuế trưng thu ra sao.
Hai là việc quản lý và tu sửa đường từ Tây bắc tới Trung Nguyên. Ý tử của Vương Vũ Trí là, đường họ sẽ tu sửa, dù là đường sắt hay đường cao tốc.
Thế nhưng Trương Cảnh Lâm cự tuyệt hỏa ý, hắn biểu thị chuyện của Tây bắc cứ để người Tây bắc làm là được rồi. Người Tây bắc sửa đường ở phía Tây bắc, người Trung Nguyên sửa đường ở Trung Nguyên, như vậy mới công bằng.
Ba là Vương Thánh Tri muốn đưa quân vây quét dã thú nơi hoang dã, tránh dã thú là ảnh hưởng tới an toàn giao thông. Cơ mà cũng bị Trương Cảnh Lâm từ chối.
Mắt thấy Tây bắc sắp dựng xong tuyến đường sắt tới Trung Nguyên, các tướng lãnh của cứ điểm 178 cũng không biết chuyện này là tốt hay không.
Cuối cùng Trương Cảnh Lâm cũng cảm thấy, giận chân tại chỗ, an phận mãi một góc không phải đạo lý lâu dài. Họ phải đối mặt với càng nhiều kẻ địch Tây vắc hơn, cũng phải thu thập thật nhiều tài nguyên, ngày càng tiến bộ.
Bất quá khiến Trương Cảnh Lâm ngoài ý muốn là, trong đoàn đại biểu còn có Vương Thánh Nhân, em gái Vương Vũ Trí.
Vương Thánh Nhân đi đường dài có chút mệt mỏi. Bất quá nàng vẫn tới bộ chỉ huy cứ điểm 178, hữu ý vô tình mà hỏi về hành tung của Nhâm Tiểu Túc. Còn hỏi tại sao không thấy thiếu niên, có phải hắn bị thương hoặc bỏ mạng rồi không.
Lúc này nàng mới biết, nguyên lai Nhâm Tiểu Túc chiến đấu xong đã rời đi mà không chào hỏi.
Về phần Nhâm Tiểu Túc đi đâu, người của cứ điểm 178 không biết.
Vương Thánh Nhân trông có chút thất lạc.

Theo Vương gia từ Trung Nguyên tới là La Lam đại diện cho Khánh thị. Hắn muốn trai đổi minh chuyện về minh ước.
Ý đồ của La Lam rất rõ: Hai bên là bạn hàng xóm, nước sông không phạm nước giếng, cùng đề phòng Trung Nguyên.
Ngụ ý là, muốn giả Trung Nguyên như kẻ địch chung mà đối đãi, phong ngừa Trung Nguyên có ý đồ xâm chiếm phía Tây Nam Bắc.
Đương nhiên, tướng lãnh cứ điểm 178 cũng có nhiều ý kiến trái chiều về việc này:
- Dã tâm Khánh thị quá lớn. Bây giờ họ vội vàng tiếp thu hàng rào của Lý thị và dương thị nên không ra tay. Xem như bây giờ ở chung hòa bình đi nữa, lỡ sau này họ xuôi binh chiếm đống thì biết làm sao?
- Đúng, nghe nói vậy thí nghiệm ở phía Nam đã đủ khiến họ đau đầu. Binh sĩ chủ lực Khánh thị đánh xong tiền tuyến Tư Dương lập tức quay đầu đi phía nam. Cho nên bây giờ Khánh thị không có lực lượng đề phòng chúng ta và ở chung bình yên.
Trương Cảnh Lâm nhìn đám người một cái:
- Ý ta đã quyết, ký minh ước cũng Khánh thị. Nhưng có một chuyện phải cự tuyệt, đó không không để Khánh thị tu kiến đường sắt cùng chúng ta.
Vương Phong Nguyên nhỏ giọng nói:
- Tư lệnh, kỳ thật lời mọi người nói cũng có đạo lý.
Trương Cảnh Lâm thở dài:
- Nếu bây giờ nổi lên chiến sự, tình cảnh của Khánh thị chẳng phải là của chúng ta? Đánh tiếp, binh sĩ chủ lực của Khánh thị sẽ lập tức di chuyển tới phương Bắc. Phía nam sẽ trở thành thiên đường cho vật thí nghiệm. Đến lúc đó sẽ chết bao nhiêu người?
Vương Phong Nguyên hiểu rõ, ý Trương Cảnh Lâm là, trước giải quyết xong vật thí nghiệm lại nói.
Đây mới là chuyện quan trọng.
- La mập còn nói gì nữa không?
Trương Cảnh Lâm hỏi.
- Còn, hắn muốn tìm Nhâm Tiểu Túc…
Vương Phong Nguyên nói:
- Ta đã nói hắn biết Nhâm Tiểu Túc rời đi rồi.
Tướng lãnh bên cạnh thầm nói:
- Sao ai cũng tìm Nhâm Tiểu Túc kết thế, kỳ quái…
Nửa tháng sau, Tiêm Đao Liên trở lại cứ điểm 178, trên đường đi vào cứ điểm nhận được sự hoan nghênh của cư dân. Có người giơ cờ đỏ, trên đó viết mấy chữ: Hoan nghênh anh hùng về nhà.
Trương Tiểu Mãn đeo huân chương tinh vân trên ngực. Đây là vinh dự cao nhất tại cứ điểm 178.
Hai bên đường một mảnh vui sớn hò reo, có tiểu hài tử hoan hô đi theo sau đuôi xe vận binh của họ. Có đại thẩm nhét giỏ trứng gà và trong xe, còn có nữ thần Lục Dao chuẩn bị tiệc tối cùng đoàn văn nghệ cho họ.
Khi Lục Dao thấy họ lại hỏi, ai là Nhâm Tiểu Túc. Kết quả cả đám Trương Tiểu Mãn mờ mịt chẳng biết nên trả lời thế nào.
Thời điểm hoan hô như biển trào này, Trương Tiểu Mãn thật hi vọng Nhâm Tiểu Túc có thể ở đây, cùng họ hưởng thị phần vinh dự này.
Vốn phần vinh dự này là Nhâm Tiểu Túc mang tới cho họ.
Trong túi Trương Tiểu Mãn còn có một huân chương tinh vân khác, đó là của Nhâm Tiểu Túc, hiện tại hắn tạm thời giữ hộ.
Trương Tiểu Mãn cảm thấy, sớm muộn cũng có một ngày, thiếu niên sẽ trở về. Sau đó hắn sẽ đích thân đưa huân chương tinh vân này cho Nhâm Tiểu Túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận