Đệ Nhất Danh Sách

Chương 622: Tìm Muối Ăn

Gia súc của dân du mục cũng như ruộng ở Trung Nguyên vậy, không phải muốn là có ăn ngay.
Từ khi Nhan Lục Nguyên tới đây, để tỏ lòng tôn kính, Hassan đã kêu người giết dê lấy thịt cho Nhan Lục Nguyên ăn.
Mà những người khác trong bộ lạc chỉ có thanh niên cường tráng cần làm việc nặng mới được ăn thịt mà thôi, hơn nữa còn là thịt của gia súc đã chết trong bão tuyết.
Cô gái nhỏ tuổi như Kỳ Kỳ Cách thì dù là nữ nhi của Hassan cũng chẳng nhận được bất kỳ ưu đãi gì.
Đại khái cũng vì tính cách đối nhân xử thế công chính của Hassan mới giúp hắn trở thành thủ lĩnh bộ tộc.
Vì vừa mới tới đây, Nhan Lục Nguyên đã có được thân phận tôn quý nhất nơi này, vì thế hắn không biết được sự gian khổ của dân du mục.
Hắn và Tiểu Ngọc Tỷ chỉ thấy những người này chăn nuôi cả đàn gia súc nên nghĩ họ rất giàu có.
Nhưng cả hai không biết gia súc không thể giết tùy ý, một bộ lạc lớn như thế mà ăn thịt thì chỉ một ngày cũng chết vài ba con.
Vì thế mọi người chỉ có thể chịu đựng sự giày vò này.
Nghe tới đây, Nhan Lục Nguyên bắt đầu hỏi Kỳ Kỳ Cách về tình huống của bộ lạc.
Bấy giờ hắn mới phát hiện tộc nhân không chỉ không được ăn thịt mà ngay cả muối cũng được ăn rất ít.
Trên thảo nguyên, muối ăn khan hiếm, từ trước tới nay dân du mục chỉ có được chất muối từ trong thịt và sữa.
Bình thường ăn thịt mọi người cũng không có muối.
Chỉ có thịt dành cho Nhan Lục Nguyên là được bỏ tí muối vào.
Mà bây giờ, không có thịt ăn lại chẳng được bổ sung muối, rất nhiều nữ nhân và người già có triệu chứng đầu váng mắt hoa, cơ bắp co rút và buồn nôn.
Người trong bộ lạc vì thiếu tri thức nên khi bị bệnh, họ liền ngồi kế bên lò sưởi bắt đầu cầu nguyện thần linh phù hộ mình.
Họ hi vọng thần linh có thể chữa bệnh cho họ.
Nơi này không có muối lại chẳng có thuốc, đói bụng không chịu được chỉ có thể bắt dê ra giết mà thôi.
- Đúng rồi, lúc này mùa đông thiếu thốn thức ăn, sao ta có thể nghĩ các ngươi sống tốt được chứ…
Nhan Lục Nguyên cười khổ:
- Đây là sai lầm của ta.
Nhan Lục Nguyên kêu Kỳ Kỳ Cách gọi Hassan tới, Hassan tới nơi rồi nhìn con gái mình một cái, sau đó cung kính hỏi Nhan Lục Nguyên:
- Chủ nhân, ngài đừng nghe Kỳ Kỳ Cách nói lung tung.
Tình trạng của bộ lạc không khó khăn như ngươi tưởng.
- Được rồi, ngươi nghe ta nói…
Nhan Lục Nguyên bình tĩnh nói:
- Phụ nữ và người gia đã xuất hiện bệnh trạng buồn nôn vì họ không được ăn thịt nên chẳng đủ chất muối.
Chúng ta cần muối.
Hassan khó khăn nói:
- Muối ăn rất khan hiếm, chỉ có đại bộ lạc mới có.
Là muối ăn được tiến cống hằng năm kèm với gia súc của chúng ta.
Nhan Lục Nguyên bừng tỉnh, cái này rất giống thủ đoạn khống chế lưu dân của tập đoàn.
Bộ lạc của Hassan cũng như lưu dân trong hàng rào, khắp nơi bị quản chế.
Bất quá, nghĩ tới đây Nhan Lục Nguyên ngược lại còn thấy hứng thú.
Hắn muốn dẫn người người này hướng tới một cuộc sống tốt lành.
Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ hỏi:
- Các ngươi không thể tự tìm muối ăn à? Thảo nguyên lớn thế này hẳn phải có một ít chứ, đâu đến mức không có gì cả.
- Hồ chứa nước muối bị đại bộ lạc chiếm đóng.
Hơn nữa hồ chứa muối trên thảo nguyên không nhiều…
Hassan giải thích:
- Nghe nói muối của đại bộ lạc cũng không đủ.
Nhan Lục Nguyên tỉ mỉ nhớ lại những kiến thức giúp sinh tồn nơi hoang dã mà Nhâm Tiểu Túc từng nói.
Nhan Lục Nguyên không thích học nhưng những gì Nhâm Tiểu Túc từng nói hắn đều nhớ cả.
Nhan Lục Nguyên đột nhiên nói với Hassan:
- Ngươi hỏi dân du mục, có nhớ lúc chăn trâu, đám gia súc từng thè lưỡi ra liếm chỗ nào không.
Nhan Lục Nguyên nhớ rõ, Nhâm Tiểu Túc từng nói, chỉ cần là động vật có vú đều cần muối cho cơ thể.
Con người đã sớm mất đi bản năng sinh tồn nơi hoang dã nhưng lại phát triển trí tuệ.
Nếu không tìm được muối thì để gia súc tìm thay ngươi.
Gia súc làm thế nào bổ sung muối trên thảo nguyên? Người Trung Nguyên nuôi trâu sẽ bỏ một tí muối thô trong chuồng để gia súc liếm.
Trên thảo nguyên, trâu sẽ tự liếm nơi có muối để tự bổ sung cho cơ thế.
Quả nhiên, vừa hỏi liền có được đáp án.
Chung quy trong quá trình chăn trâu, chuyện trâu liếm đất có phần kỳ lạ họ không để ý cho được.
Nhan Lục Nguyên lập tức lên đường, dẫn một đám người Hassan đi về một hướng trên thảo nguyên.
Sau đó mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.
Hắn dẫn theo mọi người đào tuyết, mang rất nhiều đất về bộ lạc.
Nhan Lục Nguyên không biết cách để tách muối ra, chỉ biết trong đống đất này nhất định sẽ có muối.
Vì thế Nhan Lục Nguyên chỉ có thể dùng biện pháp cơ bản, bỏ đất vào nước khuấy lên rồi lược lại tới khi nước trong, sau đó lại bỏ lên lò sưởi chưng cất!
Chỉ trong chốc lát, Hassan liền thấy một lớp muối vàng trắng kết tủa dưới đáy nồi.
Muối rất ít, hơn nữa vì lấy bằng cách thủ công nên bề ngoài trông không được đẹp mắt cho lắm.
Hassan lấy tay chà sát rồi bỏ vào miệng, vui mừng nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Chủ nhân, thật sự là muối đó.
Dù bề ngoài xấu xí cỡ nào thì đây vẫn là muối!
Nhan Lục Nguyên thở một hơi nhẹ nhõm.
Trước kia khi Nhâm Tiểu Túc từng tới nơi hoang dã tìm rễ cây óc chó để nấu nước.
Nước nấu ra lại có muối trong đó.
Khi ấy việc kiếm đồ ăn là của Nhâm Tiểu Túc, mà bây giờ lại tới phiên hắn.
Nhan Lục Nguyên nói với Hassan:
- Cạo muối này xuống dùng đi.
Còn lại các ngươi làm như ta vừa nói, nhớ cách làm chưa?
- Rồi rồi ạ…
Hassan hưng phấn nói.
Quả nhiên là thần linh, có thể lấy ra được muối ăn từ đất đai cằn cỗi.
Quá lợi hại!
Kỳ thật từ trước tai biến, dân du mục đã sớm biết những cách này.
Chỉ là sau khi văn minh phát triển tới một trình độ nhất định, họ không thiếu muối nữa.
Họ sống ở phương bắc nhưng có thể nhận được muối được chuyển tới từ ngàn dặm.
Mà trước tai biến, người sống ở thảo nguyên còn được đi học, nhận qua hình thức giáo dục chuyên nghiệp.
Nhưng không có thầy cô nào chỉ họ cách tìm muối trên thảo nguyên.
Cho nên, sau tai biến, rất ít người biết được những cách thức sinh tồn trên thảo nguyên này.
Dần dà, áp lực sống sót trở nên nặng nề hơn, mà họ cũng quên luôn cả văn hóa từng được học.
Còn lại chỉ là sinh tồn theo bản năng, sau khi có kiêu hùng quật khởi thì dần chỉnh hợp lực lượng, xem Trung Nguyên thành kho lúa của mình.
Bất quá nhận thức này thật sai lầm, sau khi tới Trung Nguyên họ mới phát hiện thì ra sau tai biến họ lâm vào tình trạng rất thảm.
Trung Nguyên đã sớm xây dựng xong hàng rào, hơn nữa còn có hỏa lực hùng hậu…
Hiện tại dân du mục còn không rõ lắm rốt cục phương nam có bộ dạng gì.
Chỉ có Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ là người rõ nhất tại đây.
Nhan Lục Nguyên ngồi trong lều vải, thấy Tiểu Ngọc Tỷ ở bên cạnh nhìn hắn cười thì hỏi:
- Tiểu Ngọc Tỷ, ngươi cười cái gì?
- Ta cười vì bây giờ trông ngươi rất giống anh trai ngươi…
Tiểu Ngọc Tỷ ôn nhu nói:
- Hắn nhất định sẽ tự hào vì ngươi.
Kết quả, Tiểu Ngọc Tỷ bỗng phát hiện thần sắc Nhan Lục Nguyên nặng nề hơn, lại có phần sa sút.
Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói:
- Tiểu Ngọc Tỷ, ta nhớ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận