Đệ Nhất Danh Sách

Chương 915: Ngũ Cường Liên Thủ


Trí nhớ Vương Uẩn thật sự rất tốt, tất cả mọi người đều biết, chỉ có Quý Tử Ngang có phần không hiểu mà hỏi:
"Những bản vẽ này khác phiến diện, sao ngươi có thể vẽ được, đâu liên quan gì tới công tác trước kia của ngươi.”
Vương Uẩn giải thích với mọi người:
"Trước kia lúc ta phát hiện trí nhớ mình hơn người thì từng giành một khoảng thời gian đọc sách trong thư viện phổ thông, thư viện quân sự. Khi đó cần gì không phải đọc sách nữa mà có sẵn trong đầu rồi.”
Sau đó, Vương Uẩn sử dụng trí nhớ của mình để vẽ một loạt bản vẽ thiết kế cấu trúc ba chiều của lỗ tai mèo, rãnh, lỗ vách đá lên bản vẽ cho Quý Tử Ngang tham khảo.
Vương Uẩn nói:
“Giữa tranh và thực tế chắc chắn có một số khác biệt, nhưng với khả năng của Quý Tử Ngang, sau khi xây xong chúng ta có thể điều chỉnh theo ý muốn, vấn đề không lớn.”
Sau tai biến, kỹ thuật in 3D bị mất, hiện tại có tập đoàn muốn khai phá kỹ thuật này một lần nữa, bất quá nó vẫn chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết như cũ.
Hiện nay Quý Tử Ngang giống như một cái máy in 3D, chỉ là không cần in bằng máy mà thôi.
Mà P5092 cùng Vương Uẩn vừa vặn có thể bổ sung hoàn thành trọn vẹn bản vẽ.
Mắt thấy việc cần mấy ngàn người hoàn thành mà nhờ có Quý Tử Ngang thì chỉ mấy một ngày đã xong. Đa phần công sự phòng ngự đều do Quý Tử Ngang làm, còn lại vài chỗ thì các binh sĩ tới tu sửa lại.
Này còn là vì tinh thần lực Quý Tử Ngang có hạn nên trong suốt quá trình thỉnh thoảng cần nghỉ ngơi chừng một tiếng mới làm tiếp được.
Sau khi trận địa phòng ngự khổng lồ đã hoàn thành, mọi người khó lòng mà tin thứ đồ chơi này được xây dựng thành công trong vòng một ngày. Hơn nữa, đây còn không phải trận địa phòng ngự tạm thời, kết cấu chỗ này tinh tế, nếu là bình thường thì e rằng mất nửa tháng mới làm xong.
Quý Tử Ngang thấy được ánh mắt hâm mộ của mọi người thì vui tươi hớn hở cười nói:
"Đợi thế đạo thái bình, ta sẽ đi nhận làm nhà thầu, xây nhà cho mọi người."
Hai mắt Trương Tiểu Mãn sáng lên:
"Vậy cũng được."
P5092 thở dài nói:
"Cũng không biết khi nào thời đại mới thái bình nữa, cũng không biết chúng ta có thể trông thấy hay không."
"Nhất định có thể…"
Quý Tử Ngang ung dung nói.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía P5092:
"Hiện tại trận địa phòng ngự đã xây dựng xong, nói nghe xem ngươi muốn làm gì a? Tuy trận địa phòng ngự nhìn qua vô cùng kiên cố nhưng mọi rợ sẽ không tới nơi này a."
P5092 lấy địa đồ ra trải trên mặt đất:
"Bọn họ không đến, chúng ta sẽ để bọn họ tới. Ngươi xem, bây giờ chúng ta chếch về phía sau quân đoàn viễn chinh, không phải chỉ có người Trung Nguyên chúng ta mới có thể xây dựng đường tiếp tế, quân đoàn viễn chinh nam dời với quy mô lớn, bọn họ cũng sẽ có đường tiếp tế, ba con đường màu đỏ này, một trong số đó sẽ là đường họ chọn để vận chuyển vật tư.”
"Mà vị trí của chúng ta là con đường xa nhất, cũng có thể cam đoan đến nơi trong hai giờ, tới cướp bóc hết vật tư của bọn họ rồi nhanh chóng rút về…"
P5092 nói.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
"Ngươi muốn quấy nhiễu hậu phương của chúng rồi bức chúng chạy tới đánh Tả Vân sơn?"
"Đúng vậy…"
P5092 nói:
"Chúng ta từng nhìn qua chiến trường chính diện Đại Ngưu sơn, Vương thị đánh rất cố sức, nhưng nếu hiện tại có một chi tác chiến phối hợp cùng bọn họ, quấy nhiễu quân đoàn viễn chinh, cơ hội thắng lợi sẽ xuất hiện. Trong chiến tranh hai bên đối chọi, có đôi khi là do binh lực, nhưng khi lực lượng hai bên tương đương, ngươi phải chế tạo cơ hội khiến đối phương phạm sai lầm. Trên chiến trường chính diện rất khó phạm sai lầm, chỉ có không ngừng lôi kéo thay đổi trận hình của bọn họ, để bọn họ buộc phải đưa ra quyết định thì cơ hội đó mới có thể đột nhiên xuất hiện."
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc:
"Ngươi có nắm chắc việc cướp mất vật tư của quân đoàn viễn chinh không, vạn nhất mọi rợ phụ trách vận chuyển rất nhiều thì sao?"
Bọn họ tưởng tượng rất tốt, cướp vật tư của quân đoàn viễn chinh, làm cho đối phương đau đầu nhưng còn một loại tình huống nữa là binh lực bọn họ quá ít, đánh không lại người ta….
Đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, bởi vì tố chất thân thể mọi rợ mạnh mẽ, dưới tình huống không có trận địa, nói không chừng hơn một ngàn mọi rợ đã có thể diệt ba ngàn binh sĩ Trung Nguyên.
P5092 nhìn Nhâm Tiểu Túc và nghiêm túc nói:
"Sẽ để ngươi cùng Tiểu Cận cô nương dẫn đội, nếu không có hai ngươi dẫn đội, ta sẽ không thực hiện kế hoạch tác chiến loại này, lấy năng lực hai ngươi, cho dù không có cách nào cướp được vật tư thì phá hủy một phần vật tư, quấy rối một chút vẫn có thể toàn thân trở ra. Hai ngươi chỉ cần quấy rối là tốt rồi, ta tin tưởng năng lực hai ngươi."
Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh, không ngờ đối phương nhớ thương vũ lực của mình và Dương Tiểu Cận như thế.
P5092 nói:
"Kỳ thật hai ngươi mới là khâu trọng yếu nhất trong kế hoạch này, các ngươi chỉ cần khiến quân đoàn viễn chinh khó chịu một lần là được."
Việc này cứ như trong nhà có một con nhền nhện độc lông xù, nhưng đó cũng chưa phải kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chỉ vừa chuyển mắt ngươi đã phát hiện nó biết mất rồi.
Khi đám Nhâm Tiểu Túc một kích đắc thủ rồi biến mất, đó mới là điều làm quân đoàn viễn chinh phải vò đầu bứt tai.
Trước kia Dương Tiểu Cận từng nói với P5092, ngươi thích dùng mồi nhử, Nhâm Tiểu Túc thích làm mồi nhử, rất xứng.
Hiện tại, P5092 thật sự bắt đầu xem Nhâm Tiểu Túc là mồi nhử, chỉ là mồi nhử này có thể giết người.
P5092 tiếp tục nói:
"Sự quan trọng của vận chuyển vật tư với binh sĩ mà nói chắc ta không cần nhiều lời, cho nên bọn họ nhất định sẽ tới Tả Vân sơn. Đến lúc đó sẽ đánh trận ác liệt. Nhân số chiến lữ số 6 xác thực không nhiều lắm trên toàn bộ chiến trường, nhưng nếu có thêm trận địa phòng thủ chiến thì sao? Phòng thủ trong chiến đấu, một người đổi mười người là hoàn toàn có khả năng. Chiến tranh là phải tìm cách khiến bản thân nằm trong hoàn cảnh có lợi nhất.”
Một khi chiếm giữ địa hình có lợi, mọi rợ cũng không có cái gì đáng sợ, hơn nữa còn có Quý Tử Ngang, nơi này vây quanh dãy núi, năng lực Quý Tử Ngang có thể nói là kinh khủng ở trong này.
Tưởng tượng một chút, đội mọi rợ đang đi trên đường núi, bỗng nhiên trên núi rớt vô số đá, uy lực này có thể so với súng máy hạng nặng.
"Được rồi…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta tán thành kế hoạch này của ngươi, bất quá muốn đánh đội vận chuyển của bọn họ, ta đề nghị vẫn nên để ta cùng Dương Tiểu Cận đơn độc hành động, dẫn theo những người khác sẽ có chút phiền toái."
Mắt thấy Thiếu soái nói gần nói xa đều xem mọi người như thứ vướng víu, nhưng trong mắt tất cả mọi người, bọn họ xem như không thấy gì. Chung quy... Thiếu soái nhà mình quả thật có tư cách nói những lời như vậy...
Nhưng mà P5092 lại không đồng ý:
"Ngươi phải dẫn thêm người đi, nếu ngươi chỉ có hai người, căn bản quân đoàn viễn chinh sẽ không tới đây vây quét. Chỉ khi ngươi mang theo binh sĩ, đối phương mới có thể dẫn ít nhất một cái liên đội tới đây. Để bọn họ đi không phải muốn cho bọn họ giúp ngươi, mà là muốn cho mọi rợ hiểu rõ, trên núi Tả Vân cất giấu một chi binh sĩ!"
"Thì ra là vậy… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Vậy ai đi với ta đây, nơi này cũng không có đội đặc chủng như Hỏa Chủng các ngươi, năng lực cơ động hơi khó nói."
Trương Tiểu Mãn vui tươi hớn hở cười nói:
"Thiếu soái, ta dẫn một đội theo ngươi. Thiết đoàn số 2 đâu, đám lưu manh này không thiện chiến chứ chạy thì nhanh hơn ai hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận