Đệ Nhất Danh Sách

Chương 621: Đóa Hoa


Trên thảo nguyên rộng lớn này, du mục đấu đá lẫn nhau là chuyện cực kỳ bình thường.
Dù là nền văn minh trước tai biến cũng khó lòng cải biến tập tính của nhóm dân tộc này.
Đại bộ tộc có tả hữu vương, lại cấp đất phong nhỏ cho họ, dùng cái này để khống chế được toàn thảo nguyên.
Bất quá vì thảo nguyên quá rộng lớn nên thỉnh thoảng sẽ có kiêu hùng chân chính xuất hiện, sau đó lật đổ thế lực đã được người đi trước tạo ra này.
Hassan chứng kiến hết thảy tình cảnh về cuộc chiến giữa đàn sói và Gomud.
Khi hắn nghe tiếng sói tru lần nữa thì không còn sợ hãi gì nữa, ngược lại trong lòng còn có phần kích động.
Thực lực chủ nhân nhà hắn bày sờ sờ ra đó, đã vượt qua đẳng cấp những anh hùng trên thảo nguyên từ trước tới giờ. Đây là lực lượng của thần linh.
Đàn sói nghe lệnh Nhan Lục Nguyên rời đi.
Ngựa còn lại trên chiến trường được Hassan kéo về bộ lạc.
Ngựa biến dị là phương tiện giao thông chủ yếu trong thảo nguyên mà gia súc là công cụ để kéo vật nặng.
Lúc đàn sói tập kích đám người kia, Nhan Lục Nguyên đã dặn dò chúng không được tổn thương ngựa và gia súc.
Hiện tại điều này lại trở thành thần tích trong mắt Hassan.
Chung quy sói cũng là động vật ăn thịt, trừ thần linh ra thì ai có thể khiến đàn sói buông tha cho con mồi đã dâng tới miệng?
Trên đường quay về Nhan Lục Nguyên một mực im lặng, mãi tới khi tới bộ lạc thì Tiểu Ngọc Tỷ lên tiếng;
- Ta không nên phản bác mệnh lệnh của ngươi trước mặt người khác.
Thần sắc Tiểu Ngọc Tỷ có phần ảm đạm.
Nàng theo Nhan Lục Nguyên tới thảo nguyên, biết rõ Nhan Lục Nguyên muốn làm gì.
Thống nhất thảo nguyên chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Nàng không cách nào cản Nhan Lục Nguyên cả, dù muốn cũng chẳng có lý do để cản.
Vì thế dứt khoát đứng sau lưng Nhan Lục Nguyên yên lặng quan sát hết thảy.
Tiểu Ngọc Tỷ hiểu rõ, thiếu niên đi bên cạnh nàng hiện giờ không còn là Lục Nguyên, em trai nàng nữa mà là thủ lĩnh của một bộ lạc.
Tương lai còn có thể là thủ lĩnh của rất nhiều bộ lạc.
Cuối cùng sẽ ngồi lên ngôi vương của hắn, thống nhất cả thảo nguyên.
Cho nên, có lẽ nàng và hắn sẽ không thể giống như trước, muốn nói gì thì nói.
Chỉ là… Tiểu Ngọc Tỷ không muốn thấy thiếu niên từng thiên chân vô tà như thế rơi vào vực sâu tăm tối mà thôi.
Bất quá sau khi Tiểu Ngọc Tỷ nói xong, mặt Nhan Lục Nguyên bỗng giãn ra:
- Tiểu Ngọc Tỷ, may mà có ngươi.
Gió lại nổi lên, thổi áo choàng của Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ bay phấp phới.
Nhan Lục Nguyên nói trong gió:
- Kỳ thật, có đôi khi ta rất hi vọng hắn ở đây.
Nếu có hắn, việc thống nhất thảo nguyên sẽ rất dễ.
Bất quá ta biết hắn không có ý nghĩ này, từ trước tới giờ ca ca không phải người có dã tâm.
Hắn chỉ muốn bảo vệ tốt người bên cạnh mà thôi.
Tiểu Ngọc Tỷ yên lặng lắng nghe.
- Dù ca ca có thừa nhận không thì trong lòng ta, hắn luôn là người tốt.
Hôm nay Tiểu Ngọc Tỷ cản ta là đúng.
Vừa rồi ta đang nghĩ, nếu hắn còn sống nhất định chán ghét dáng vẻ bạo ngược này của ta…
Nhan Lục Nguyên thở dài.
- Sẽ không…
Tiểu Ngọc Tỷ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ngươi là người quan trọng nhất của Tiểu Túc.
Dù ngươi rơi vào vực sâu, hắn cũng sẽ lôi ngươi ra.
- Ừ.
Tiểu Ngọc Tỷ rất quan trọng với Nhan Lục Nguyên, chỉ có Tiểu Ngọc Tỷ mới giúp hắn tỉnh táo lại.
Cùng ngày, Nhan Lục Nguyên đứng trên đồi cỏ nhìn về phía phương nam từ hoàng hôn tới khi đêm xuống, từ đêm tối tới lúc bình minh.
Hassan nhiều lần rời khỏi lều vải nhìn bóng lưng cô độc của chủ nhân nhà mình.
Chung quy hắn cảm thấy chủ nhân có chút cô đơn.
Buổi sáng, Nhan Lục Nguyên quay lại lều vải thì thấy một thiếu nữ ngồi chồm hổm trong lều vải của mình.
Nhan Lục Nguyên nghi ngờ hỏi:
- Ngươi là con gái của Hassan?
Cô nương kia nhút nhát nói:
- Cha kêu ta tới hầu hạ ngươi.
Nhan Lục Nguyên bất đắc dĩ cười:
- Ra ngoài đi, ta có tay chân, không cần ai hầu hạ cả. Đúng rồi, tên của ngươi là gì?
- Kỳ Kỳ Cách…
Tiểu cô nương nhút nhát e lệ đáp:
- Nghĩa là một đóa hoa.
- Bao nhiêu tuổi?
Nhan Lục Nguyên hỏi.
- 13 tuổi, còn 3 tháng nữa là 14 tuổi…
Kỳ Kỳ Cách đáp.
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
- Ta nhớ rồi, hiện tại đi tìm mẹ ngươi đi.
Thế nhưng khi Nhan Lục Nguyên chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi thì Kỳ Kỳ Cách bưng một chậu nước ấm cùng một cái khăn bông vào.
Nàng cầm khăn bông thấm nước ấm, muốn lau mặt cho Nhan Lục Nguyên.
Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ:
- Ngươi không sợ ta à?
- Cha nói ngươi là thần linh bảo vệ bộ lạc, không cần sợ…
Kỳ Kỳ Cách nói.
Nhan Lục Nguyên có phần sửng sốt, không phải vì Hassan nói hắn là thần linh mà vì hai chữ bảo vệ này.
Ngữ khí Nhan Lục Nguyên chậm lại:
- Ta không phải thần linh, chỉ là người bình thường giống ngươi thôi.
- Nhưng ngươi có thể ra lệnh cho đàn sói, điều khiển hùng ưng…
Kỳ Kỳ Cách nói:
- Hơn nữa, mấy cô gái khác trong bộ lạc đều nói… ngươi rất đẹp trai…
Nói tới nửa câu sau, âm thanh Kỳ Kỳ Cách ngày càng nhỏ.
Nhan Lục Nguyên thật sự không giống nam nhân trong bộ lạc của họ.
Làn da của hắn không thô ráp vì nắng, khiến tướng mạo càng thêm tinh xảo.
Cho nên rất nhiều cô nàng đều nói, chỉ có thần linh mới đẹp được như vậy.
Tiểu Ngọc Tỷ cũng từng nói với Nhan Lục Nguyên việc này, Nhan Lục Nguyên chỉ nghĩ là do dân du mục đã lâu chưa thấy người Trung Nguyên mà thôi…
Kỳ Kỳ Cách thấy Nhan Lục Nguyên không nói gì thì có phần nóng nảy:
- Ta có thể chải đầu, giặt đồ, nấu cơm cho ngươi.
Cha kêu về sau ta sẽ ở trong lều của ngươi.
Nói… nói sau này ta là người của ngươi.
Nếu ngươi đuổi ta đi ta sẽ rất mất mặt.
Nhan Lục Nguyên sợ run nửa ngày, cái tập tục quái quỷ gì thế này?!
Sau đó lại bật cười:
- Vậy ngươi chải đầu cho ta đi.
Bất quá không cần mỗi ngày đều ở trong lều của ta đâu.
Buổi sáng chỉ cần bưng nước ấm tới rồi quay về lều với mẹ ngươi đi.
- Buổi tối không cần tới hả…
Giọng Kỳ Kỳ Cách dần nhỏ lại.
Nói thật, nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng a.
- Không cần…
Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm.
Bấy giờ Kỳ Kỳ Cách ngồi sau lưng Nhan Lục Nguyên, cầm khăn ướt lau tóc cho hắn một cách cẩn thận.
Im lặng hồi lâu, nàng lại không nhịn được mà lên tiếng:
- Ngươi không nguy hiểm như ta tưởng.
Hôm qua mọi người nói ngươi kêu đàn sói giết rất nhiều người, kẻ địch còn nhiều hơn người trong bộ lạc chúng ta nữa.
Cơ mà Tiểu Ngọc Tỷ nói ngươi là người tốt, bảo chúng ta không cần sợ ngươi.
Trước đó Kỳ Kỳ Cách nói dối, thật ra khi Hassan kêu nàng tới lều Nhan Lục Nguyên hầu hạ nàng rất sợ.
Chỉ là bây giờ không còn sợ nữa thôi.
Nhan Lục Nguyên không trả lời Kỳ Kỳ Cách.
Kỳ Kỳ Cách lại tiếp tục líu ríu:
- Nếu ta chỉ cần tới đây vào sáng sớm chải đầu cho ngươi thì ban ngày ta vẫn có thể cùng những người khác đi hái nấm cùng với những người khác.
Nhan Lục Nguyên khó hiểu hỏi:
- Hái nấm?
- Là ra ngoài hái một tí nấm có thể ăn được đó.
Kỳ Kỳ Cách giải thích:
- Bằng không chỉ có thể uống sữa mẹ hoặc nhịn đói thôi… Cha nói sau trận bão tuyết kia có rất nhiều gia súc đã chết, chúng ta không còn nhiều thức ăn nữa.
Phải đợi sang năm chúng mới sanh lứa mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận