Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1048: Tiên Lễ Hậu Binh

Nhâm Tiểu Túc còn nhiều khoai tây.
Hắn không cho những nạn dân này ăn không phải thật tâm không muốn hay lãnh khốc vô tình.
Chỉ là phải để đám người này đói bụng thì hắn mới có thể thuận lợi dẫn họ về Tây Bắc.
Khi nào một người thiếu lý trí nhất? Là khi đói bụng sao? Không phải.
Là khi một người đói bụng và phát hiện bản thân sắp có đồ ăn.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, Chu thị sẽ không quản sống chết của những người này, Vương thị lại xem bọn họ như vũ khí, Khánh thị không cách nào giúp họ.
Vì thế đường sống duy nhất của họ chỉ có thể là Tây Bắc.
Hắn sẽ không để những người này chết đói, đợi khi đoàn tàu sắp tới Tây Bắc, Nhâm Tiểu Túc sẽ lập tức phát khoai tây cho họ.
Đến lúc đó hắn không chỉ cứu được người mà còn nhận được không ít cảm tạ tệ...
Hiện giờ hắn đã được hơn 8000 cảm tạ tệ, chỉ còn chút nữa là mở được món vũ khí thứ ba.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân cứu người, ít nhiều gì cũng phải thu hoạch được mỗi người một cảm tạ tệ chứ.
Nạn dân xung quanh đây chừng mấy chục vạn, hắn có thể dẫn theo ít nhất hơn mười vạn người tới Tây Bắc đó chứ?
Mười vạn cảm tạ tệ, dù là vũ khí thứ tư cũng có thể mở được!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía nạn dân càng thêm nóng bỏng.
Chỉ là nạn dân vừa nghe Nhâm Tiểu Túc nói xong thì có chút do dự.
Chung quy trong loạn thế nguy hiểm trùng điệp.
Theo bản năng, mọi người đều cảm thấy có người vừa cho họ khoai tây miễn phí vừa bảo muốn dẫn họ đi thì chắc chắn có âm mưu gì đó.
"Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu? Có xa không?"
Một người trẻ tuổi do dự hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nhếch miệng cười:
"Không xa, tối đa một ngày là đến."

Mọi người thầm tính toán, một ngày có thể đến nơi thì chắc tầm 70-80 ki lô mét nhỉ? Phải biết với tình trạng hiện tại họ không thể nào đi nhanh được.
Thế nhưng mà bọn họ không biết, một ngày tới nơi của Nhâm Tiểu Túc là ngồi trên đoàn tàu hơi nước.
Hàng rào 144 cách Chu thị hơn 2000 ki lô mét , phải đi tầm 23 tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Nói thật, một khi đám người này tới Tây Bắc rồi, muốn tự mình về Trung Nguyên là chuyện không thể nào…
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc nói:
"Mấy ngàn người các ngươi, nếu giữa đường muốn quay lại có thể quay lại bất kỳ lúc nào.
Chỉ hai chúng ta có thể ngăn được hết tất cả sao?”

Hiện tại hắn cần dỗ cho đám người kia chịu lên tàu trước đã.
Đợi khi đoàn tàu khởi hành, mỗi tiếng đi được 120 ki lô mét , Nhâm Tiểu Túc không tin có người có dũng khí nhảy xuống xe.
Nếu có dũng khí đó, đối phương đã không ngây người chịu đói ở đây.
Đám nạn dân hai mặt nhìn nhau, mọi người lo họ bị Nhâm Tiểu Túc lừa gạt bán cho bọn thổ phỉ gì đó.
Mọi người cảm thấy mục đích của Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối thật sự không đơn thuần.
Họ là nạn dân chứ không phải người ngu, không đến mức thật sự vì mấy củ khoai tây mà ai kêu cũng đi.
Quỷ mới biết nơi Nhâm Tiểu Túc muốn dẫn họ đi có đồ ăn thật không.
Một nữ nhân trẻ tuổi nắm tay tiểu cô nương nói:
"Vừa rồi ngươi đã đuổi người khi dễ hai mẹ con ta đi.
Ta tin ngươi, ta đi với ngươi!”
Nhâm Tiểu Túc cười cười gật đầu rồi móc kẹo đường trong túi quần ra nhét vào trong tay cô bé.
Hắn nhìn những nạn dân khác rồi nói:
"Nhớ kỹ, tuy lần này ta dẫn các ngươi rời đi nhưng nếu trong các ngươi còn có người làm xằng làm bậy thì cứ báo ta, ta sẽ xử lý hắn.
Thế ngoại đào nguyên của chúng ta không chào đón ác nhân, tránh có người trở thành con sâu làm rầu nồi canh."

Kỳ thật đây là một loại tâm lý ám thị, chỉ cần Nhâm Tiểu Túc đặt mình ở phía đối lập với ác nhân.
Rất nhiều người sẽ theo bản năng suy đoán, xem hắn là hiệp khách các kiểu.
Trong lúc nhất thời, nhiều người đứng ra nói:
"Chúng ta đi theo ngươi nhưng ngươi phải tuân thủ hứa hẹn, dẫn chúng ta đến nơi có đồ ăn."

Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:
"Yên tâm, tới đó các ngươi chắc chắn sẽ được ăn no.
Nếu ta không làm được, các ngươi nhiều ngươi như vậy có thể đánh ta mà.”

Trước đó, hắn từng nói chuyện với Vương Việt Tức, việc khoai tây Chu Nghênh Tuyết trồng thật sự không thích hợp để mở rộng quy mô, tránh ảnh hưởng tới tình hình kinh tế của Tây Bắc.
Nhưng có thể dùng khoai tây để ứng phó nhu cầu bức thiết, tỷ như tình huống trước mắt này, dùng khoai tây nuôi sống nhiều người như vậy, để mọi người cùng nhau tới Tây Bắc, đây tuyệt đối là chuyện tốt!
Chỉ cần vượt qua năm nay, sang năm Tây Bắc sẽ ngày càng phồn vinh!
Ngắn ngủn trong nửa giờ, chừng một nửa nạn dân đã quyết định đi theo Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn cảm thấy không đủ, mục tiêu của hắn là dẫn đi khoảng 8 phần nạn dân nha.
Vào lúc này, động tĩnh phía hắn quá lớn đã khiến binh sĩ phòng giữ Chu thị bị kinh động.
Đại lừa dối nghe được động tĩnh thì nhỏ giọng nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Người Chu thị tới, làm sao đây? Giết họ à?"
Lấy thực lực hai người họ, đối phó với hơn trăm binh sĩ phòng giữ này thật sự không có vấn đề gì.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Tiên lễ hậu binh a."

Bấy giờ, binh sĩ phòng giữ Chu thị vác súng trên vai, đạn đã lên nòng tới gần hai người họ.
Đám binh sĩ quát nạn dân:
"Tản ra! Đều tản ra! Không được tụ tập nháo sự ở đây!”
Các nạn dân nghe xong thì lập tức tản đi, chui vào lều của mình.
Họ muốn xem thử Nhâm Tiểu Túc sẽ xử lý đám binh sĩ này thế nào.
Nếu hai người họ không giải quyết được thì những gì họ nói đều chỉ là nói suông.
Chỉ là các nạn dân chợt phát hiện, Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối vẫn ngồi bên đống lửa không nhúc nhích.
Dường như không sợ đám binh sĩ này.
Trên trăm binh sĩ phòng giữ phát hiện Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối là người khởi xướng lần tụ tập này thì bao vây họ lại.
Một quan quân lạnh giọng nói:
"Các ngươi là nạn dân hay gián điệp, tụ tập mọi người lại làm gì?”

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
"Ta không phải gián điệp, cũng không phải nạn dân, chỉ là người Tây Bắc bình thường, về phần tới nơi này làm chi, e rằng lấy cấp bậc của các ngươi căn bản không có tư cách nói chuyện với chúng ta.
Nên gọi Chu Sĩ Tể hoặc Chu Thủ Thạch tới thì hơn."

Quan quân nọ tức tới buồn cười nói:
"Hai lão già Chu Sĩ Tể cùng Chu Thủ Thạch đều chết rồi, các ngươi tính là trò gì vậy hả? !"
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc rồi chỉ chỉ cánh tay phải đột nhiên bị thiết giáp bao phủ, hắn hỏi:
"Vậy ngươi có biết bọn họ là chết như thế nào không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận