Đệ Nhất Danh Sách

Chương 977: Nói Được Thì Làm Được

Nhóm sát thủ áo đen vốn đã nắm chắc thắng lợi, nhưng khi thiết giáp xuất hiện, kim loại màu xám quen thuộc khiến họ nhận ra nhân vật trong truyền thuyết kia.
Lòng tin của đám sát thủ bị phá hủy trong nháy mắt.
Cách đó không lâu, người bảo vệ của tạp chí hi vọng cũng mặc thiết giáp tru diệt gần nghìn kẻ bắt cóc trong Lạc thành.
Đây không phải nhân vật bọn họ có thể chống lại.
Bọn họ cảm thấy bản thân có mấy trăm người, mấy trăm súng, dù đối mặt với siêu phàm giả cũng có thể dành phần thắng, chung quy siêu phàm giả không sợ đạn trên thế gian này không có nhiều.
Kết quả, bọn sát thủ bỗng nhiên nhận ra, hết lần này tới lần khác bọn họ lại gặp được cái người không sợ súng đạn đó.
Đúng rồi, Giang Tự chết, thần thủ hộ của tạp chí hi vọng sao có thể không đến?
Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc điều khiển thiết giáp giết vào đám người.
Trước mặt thiết giáp, cái gọi là đội hình chiến thuật gì gì đó chỉ còn là một lời nói suông.
Khi Nhâm Tiểu Túc tiến vào biệt thự, thủ pháp giết người của hắn giống như một nghệ thuật tàn nhẫn.
Sau khi hắn đi ra, thủ pháp giết người thuần túy chỉ dùng bạo lực giết người mà thôi.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc điều khiển thiết giáp nắm cổ hai sát thủ, thiết giáp trên tay gắt gao kẹp cổ đối phương, chỉ nhẹ nhàng động một cái, âm thanh răng rắn đã truyền ra.
Thiết giáp vứt bỏ thi thể trong tay xuống đất, bộ pháp trầm trọng mà hữu lực mạnh mẽ đâm tới, phiến đá tinh xảo ở dưới chân hắn tan tành đứt gãy.
Không cần đánh trúng bộ vị trí mạng, cũng không cần kế hoạch giết người tỉ mỉ.
Thời gian Nhâm Tiểu Túc sử dụng thiết giáp không ngắn, trong chớp mắt đám tiểu gia hỏa khả ái kết nối với hắn, Nhâm Tiểu Túc liền biết trạng thái đỉnh phong nhất của hắn đã trở lại.
Tiếng súng truyền đến từ bên cạnh, các tiểu đội sát thủ khác bắt đầu tập kế về phía bên này, thử chặn đường Nhâm Tiểu Túc.
Viên đạn trong vắt bắn vào thiết giáp, vũ khí với lực sát thương vốn rất mạnh nay chỉ tạo ra vài tia lửa lẻ tẻ.
Số đạn đó không giết chết Nhâm Tiểu Túc, ngược lại còn thu hút sự chú ý của thiếu niên.
Nhâm Tiểu Túc điều khiển thiết giáp tàn sát sát thủ trước mặt xong thì chậm rãi xoay người nhìn đám sát thủ đang bắn mình từ phía sau.
Không biết vì sao, đám sát thủ đó chậm rãi ngừng lại, tiếng súng cũng dần ngừng.
Bọn họ cảm giác khi bị thiết giáp băng lãnh nhìn thì sợ hãi liền bắt đầu lan tràn không ngừng trong nội tâm.
Không có cách nào khác, hoàn toàn không có biện pháp gì phá hủy được thiết giáp cả.
Đám sát thủ này là lẻn vào Lạc thành, không thể mang theo hỏa lực hạng nặng.
Giờ khắc này, họ không thể đấu lại thiết giáp.
"Lui lại!"
Có người hô to.
Trước đó, mấy trăm sát thủ áo đen vây giết này chẳng khác nào đàn sói ngửi được mùi máu tươi, giống như máy móc tinh vi tiến hành săn bắn.
Nhưng trong nháy mắt khi thiết giáp xuất hiện, đám sát thủ này tựa như gặp sư tử hổ sói, trở thành chim tán loạn bay đi.
Thế nhưng khi vài sát thủ xoay người chuẩn bị chạy trốn đã thấy mặt nạ bạc đứng phía sau bọn họ.
Lão Hứa cầm đao mà đứng, trong mưa phùn vô số hạt mưa không ngừng nhỏ xuống từ mũi đao.
Nhâm Tiểu Túc nở nụ cười, lần này hắn vì báo thù.
Nếu đã trắc trở dẫn dụ tất cả những người này tới một chỗ, sao có thể dễ dàng thả đối phương rời đi.
Tiếng kêu rên liên tiếp vang lên trong khu biệt thự, hộ gia đình trong khu biệt thự này đều là nhân vật có mặt mũi trong Lạc thành.
Thế nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người đều trốn trong nhà, ngay cả dũng khí ra ngoài nhìn cũng không có, họ sợ bị ngộ sát.
Bọn họ hiểu rõ những người đang tham chiến kia không thuộc về thế giới tầm thường của bọn họ.
Nhóm sát thủ áo đen bắt đầu nhanh chóng lui lại, nhưng chung quy bọn họ vẫn cảm thấy mặc kệ bản thân chạy nhanh cỡ nào cũng không thể thoát khỏi hai sát thần kia.
Chỉ là nhân số sát thủ rất nhiều, lấy lực lượng của Nhâm Tiểu Túc cùng lão Hứa thì không có khả năng giết chết tất cả số sát thủ này.
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi dừng bước, kỳ thật đám sát thủ này không biết, hắn chỉ là mồi nhử mà thôi, sát cơ chân chính sớm đã ẩn nấp phía dưới màn mưa này.
Còn dư lại hơn hai trăm sát thủ thử vượt qua chạy thoát thân, một sát thủ áo đen thậm chí đã ném súng ống đi, chuẩn bị tay trèo qua song sắt của khu biệt thự..
Không phải hắn ngu xuẩn vứt bỏ vũ khí, mà là hắn biết trước mặt thiết giáp, số vũ khí này chỉ là một đống sắt vụn mà thôi.
Sát thủ đi đến trước song sắt cán trước, hai tay khẽ chống muốn vượt qua.
Thế nhưng hắn không thấy, trong chớp mắt khi hắn tới gần song sắt, trường xuân quấn trên đó lẳng lặng di chuyển.
Gai nhọn của trường xuân đâm xuyên thân thể hắn.
Đồng thời không ngừng hút máu, rút đi hết thảy năng lượng sống của tên này.
Chỉ trong chớp mắt, thi thể sát thủ rơi xuống, xúc tu của trường xuân lập tức khôi phục bộ dáng vô hại ban đầu.
Sát thủ chạy tới từ phía sau thấy thi thể đồng bạn, thậm chí còn chẳng hiểu đồng bạn của mình chết kiểu gì nữa.
Nhâm Tiểu Túc không tới Lạc thành một mình, đi cùng hắn còn có đại nha hoàn nữa.
Kỳ thật từ khi tới đây hẳn mọi người cũng có thể nhìn ra Nhâm Tiểu Túc phẫn nộ đến cỡ nào.
Hắn để siêu phàm giả đỉnh cấp như đại nha hoàn đi cùng hắn để triển khai một hồi báo thù.
Tình huống bây giờ không bết bát như trong tưởng tượng, cho nên thường xuân vẫn nên giữ bí mật một chút, nhưng nếu thật sự toàn thành đều là địch, Nhâm Tiểu Túc cũng không ngại hủy đi tòa thành trì này.
Trước khi tới, Nhâm Tiểu Túc cũng đã nói, lần này tới Lạc thành, một là phúng viếng Giang Tự, vì Giang Tự báo thù, hai là bảo hộ La Lam.
Có người muốn giết Giang Tự lại muốn giết La Lam, vậy cứ việc tới thử xem.
Ai tới, hắn giết người đó.
Nói được thì làm được, tới một giết một, một cũng không bỏ qua.
Lúc này, dáng người Chu Nghênh Tuyết chập chờn trong mưa.
Nàng cầm dù đi tới bên người đi tới Nhâm Tiểu Túc, hâm mộ đánh giá thiết giáp:
"Lão gia, có thể kêu La Lam cho ta chút người máy nano không.
Ta cũng muốn dùng thiết giáp, nhìn rất uy phong a."
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Chu Nghênh Tuyết:
"Vậy sao?"
"Lão gia yên tâm, hiện tại khu biệt thự này đã bày ra Thiên La Địa Võng, bọn họ một người cũng đừng mong chạy thoát…"
Chu Nghênh Tuyết hớn hở nói.
Trong tính toán của đại nha hoàn ở, lần kề vai tác chiến cùng lão gia gần nhất đã là chuyện rất lâu về trước.
Thời điểm nàng một mình tới Tây Bắc đều vô cùng nhớ thời gian đi lại trên “giang hồ” cùng lão gia a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận