Đệ Nhất Danh Sách

Chương 578: Vương Phú Quý Kích Động

Vương Phú Quý nghe tên Trương Tiểu Mãn vừa nói thì cả người choáng váng:
- Ngươi nói ai?
- Nhâm Tiểu Túc đó….
Trương Tiểu Mãn thuận miệng hỏi:
- Chưa từng nghe tới hả?
Trương Tiểu Mãn vốn là đội trưởng của Tiêm Đao Liên. Sau trận chiến với Tông thị, vì chiến công hắn lập được nên hiện tại được quản lý vài hàng rào của cứ điểm 178. Vì thiếu nhân thủ nên Trương Tiểu Mãn được thăng ba cấp, trở thành Đoàn trưởng của hàng rào 144…
Vốn Trương Tiểu Mãn nghĩ tới chuyện phải đi theo dưới trường Chu Ứng Long thì không khỏi rét run, kết quả Chu Ứng Long lại được thăng lên làm lữ trưởng…
Hiện tại hắn trú quân ở hàng rào 144, mỗi ngày chẳng có chuyện gì làm cả, chỉ phụ trách bảo vệ hàng rào 144 mà thôi.
Lại thuận tay phối hợp với đội ngũ quản lý của cứ điểm 178, cải thiện hệ thống tại hàng rào 144, bổ nhiệm người mới.
Cuối cùng, cứ điểm 178 vẫn giống như Vương Phú Quý dự đoán, muốn biến hàng rào 144 trở thành tiệm tạp hóa và trung tâm trung chuyển to lớn tại hàng rào 144. Để Trương Tiểu Mãn phụ trách trấn thủ nơi này, cứ điểm 178 cũng xem như yên tâm.
Có điều gần đây cuộc sống của Trương Tiểu Mãn rất nhàm chán. Tuy hắn được lên ba cấp nhưng công thần trong trận chiến kia đã rời đi rồi.
Trương Tiểu Mãn và Tiêu Tiểu Thần nghĩ thế này, Nhâm Tiểu Túc muốn tới Trung Nguyên, vì thế họ nghĩ đám Vương Phú Quý là thương nhân từ Trung Nguyên tới nên thuận miệng hỏi một câu, thử xem có nghe ngóng được tin tức gì về Nhâm Tiểu Túc không, cũng để biết được tình hình thiếu niên thế nào rồi.
Vương Phú Quý nghe tới tên Nhâm Tiểu Túc chỉ hơi kinh ngạc, tên như vậy không dễ trùng. Vương Phú Quý thăm dò:
- Ngài tìm Nhâm Tiểu Túc làm gì?
Vương Phú Quý sợ Nhâm Tiểu Túc lại gây họa gì đó, khiến cứ điểm 178 truy nã hắn.
Bất quá Vương Phú Quý nghĩ sai rồi. Quan hệ giữa Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm vốn đã rất tốt. Trương Cảnh Lâm tuyệt đối không vì chút chuyện nhỏ nào đó mà đi truy nã thiếu niên.
Vì liên hệ tới nhiều bí mật của cứ điểm 178 nên người ngoài căn bản không biết trong chiến dịch tiêu diệt Tông thị, Nhâm Tiểu Túc có công lao thế nào. Họ chỉ biết có một siêu phàm giả lập công lớn, dùng sức một người đánh bại cả một chiến lữ của hàng rào 146.
Thế nhưng cụ thể là ai thì họ không biết.
Trương Tiểu Mãn nhìn Vương Phú Quý một cái rồi cười:
- Lão ca, không cần quan tâm nhiều như vậy là gì.
Được rồi, không còn gì để nói với ngươi nữa.
Bấy giờ, Trương Tiểu Mãn bỗng nhớ tới điều lệ giữ bí mật của họ nên không nói nhiều về chuyện Nhâm Tiểu Túc nữa, tránh người ngoài hoài nghi.
Hán tử chuẩn bị quay lại quân doanh.
Chỉ là Vương Phú Quý nhìn Trương Tiểu Mãn một cái:
- Ta biết Nhâm Tiểu Túc!
Vương Phú Quý cảm thấy, cứ điểm 178 có Trương Cảnh Lâm và Hứa Hiển Sở, tỷ lệ tìm được Nhâm Tiểu Túc không khó, cho nên liền đánh cuộc!
Hơn nữa, Vương Phú Quý quan sát biểu tình của Trương Tiểu Mãn thì thấy bản thân đánh cuộc chắc là thành công rồi!
Trương Tiểu Mãn cao hứng:
- Ngươi nói ngươi biết hắn? Bây giờ hắn ở đâu?
Vương Phú Quý lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Bất quá lúc trước chúng ta luôn đi theo hắn. Sau này bị Tông thị tập kích nên chúng ta lạc nhau. Nhâm Tiểu Túc bị Tông thị ám sát, chúng ta tận mắt thấy hắn bị một trường mâu đâm xuyên qua bụng.
Nghe tới đây, Trương Tiểu Mãn càng thêm kích động. Những lời này y chang với những gì Nhâm Tiểu Túc hút thuốc
Khi Nhâm Tiểu Túc mới tới cứ điểm 178, không phải hắn bị thương được Vương Vũ Tri và Vương Thánh Nhân cứu à. Nhâm Tiểu Túc cũng nói Tông thị là kẻ thù của hắn, hắn phải báo thù.
Nhâm Tiểu Túc từng nói với họ, sau khi chiến dịch kết thúc, hắn phải đi tìm người thân của mình.
Thế nhưng Trương Tiểu Mãn thật sự không ngờ, hắn lại gặp được đám Vương Phú Quý ở đây.
Cơ mà Trương Tiểu Mãn cũng rất cẩn thận. Hắn lập tức liên lạc với Vương Phong Nguyên, người phụ trách mảng tình báo để xác nhận một việc. Chung quy chuyện của Nhâm Tiểu Túc thuộc về cơ mật tối cao trong cứ điểm 178. Lỡ mà người trước mắt dò hỏi được mấy tin này thì sao? Trương Tiểu Mãn không thể không cẩn thận.
Điện thoại vừa thông, Trương Tiểu Mãn lập tức nói tên Vương Phú Quý, Vương Vũ Tri và Khương Vô ra. Nhất là năng lực độc nhất vô nhị của siêu phàm giả Khương Vô. Vương Phong Nguyên liền đáp:
- Không cần điều tra, là người Nhâm Tiểu Túc muốn tìm.
Trương Tiểu Mãn kích động dẫn đám Vương Phú Quý vào quân doanh:
- Lão ca, ta và Nhâm Tiểu Túc là người quen đó!
Người không biết đâu, lúc tấn công Tông thị, Nhâm Tiểu Túc và ta chính là chiến hữu.
Hắn là binh sĩ trong Tiêm Đao Liên chúng ta, ta là Đại đội trưởng của hắn…
Trương Tiểu Mãn kích động tới nói năng lộn xộn, không ngừng nói một tràng.
Chỉ là nói xong hắn liền phát hiện vành mắt đám người Vương Phú Quý đã đỏ.
Đoạn thời gian này, Vương Phú Quý luôn an ủi mọi người là Nhâm Tiểu Túc nhất định còn sống.
Thế nhưng theo thời gian dần trôi, chính hắn cũng khó lòng tin điều này.
Chung quy họ tận mắt thấy Nhâm Tiểu Túc bị trường mâu đâm thủng bụng kia mà, muốn sống khó khăn vô cùng.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc bị thương còn đụng phải dòng lũ.
Việc này càng khiến khả năng sống sót của thiếu niên giảm bớt.
Cho nên, Vương Phú Quý nói Nhâm Tiểu Túc còn sống là muốn cho bản thân và mọi người có thêm hi vọng, để họ cố gắng mà sống tiếp.
Hiện tại bỗng nghe được tin Nhâm Tiểu Túc còn sống, hơn nữa biết thiếu niên tự tay tiêu diệt Tông thị báo thù cho họ.
Cảm xúc lẫn lộn không ngừng khuấy động đáy lòng cả bọn, cứ như vừa ăn phải củ hành tây, khiến họ kích động tới phát khóc.
Hơn nữa, Trương Tiểu Mãn còn nói, trước khi đánh nhau Nhâm Tiểu Túc từng khổ sở cỡ nào. Điều này khiến đám Vương Phú Quý hiểu được Nhâm Tiểu Túc tưởng họ bị Tông thị hại chết, vì thế ôm hận báo thù.
Cuộc chiến này Nhâm Tiểu Túc liều mạng bao nhiêu càng chứng tỏ hắn hận Tông thị bấy nhiêu.
Hận càng nhiều càng chứng tỏ sự quan trọng của đám Vương Phú Quý trong lòng Nhâm Tiểu Túc.
- Vậy bây giờ các ngươi biết hắn ở đâu không?
Vương Phú Quý hỏi:
- Chúng ta đang tìm hắn.
- Không biết…
Trương Tiểu Mãn lắc đầu:
- Đánh xong thì hắn liền biến mất, bảo phải tới Trung Nguyên tìm các ngươi.
Nói tới đây, Vương Phú Quý quay đầu rời khỏi quân doanh, vừa đi hắn vừa nói thầm với Khương Vô:
- Chúng ta quay lại Trung Nguyên đi…
Nhất định bây giờ hắn đã tới Trung Nguyên rồi, chúng ta đi tìm hắn!
Khương Vô gật đầu:
- Ừ, đi thôi.
Thế nhưng còn chưa đi được 2 bước thì Trương Tiểu Mãn đã kéo Vương Phú Quý lại. Hắn dở khóc dở cười nói:
- Ngay cả chúng ta còn không tìm được hắn thì sao các ngươi tìm được.
Được rồi, đã tới Tây bắc thì là khách quý của cứ điểm 178 chúng ta.
Chúng ta sẽ giúp các ngươi tìm hắn.
Ít nhất biết hắn không sao các ngươi cũng an tâm hơn. Đúng rồi, các ngươi tới Tây bắc làm gì?
- À à…
Vương Phú Quý xoa xoa khóe mắt:
- Chúng ta tới buôn bán. Chung quy không có Nhâm Tiểu Túc, ta phải thay hắn chăm sóc mọi người.
Đột nhiên Trương Tiểu Mãn đập ngực mấy cái:
- Về sau cứ làm ăn ở hàng rào 144 này đi, muốn buôn bán cái gì nói ta.
Ngươi đem đồ từ Trung Nguyên tới đây bán, rồi lấy đồng từ ở cứ điểm 178 bán tới Trung Nguyên.
Chỉ cần ở hàng rào 144 này, ngươi muốn buôn bán cái gì cũng được.
Có ai hỏi thì cứ nói là Trương Tiểu Mãn ta bảo kê!
Vương Phú Quý sửng sốt nửa ngày:
- Đồng ở cứ điểm mắc quá, chúng ta mua không nổi.
Trương Tiểu Mãn đập lên ngực:
- Có thể nợ, ta cho phép!
Giữa trưa, Vương Phú Quý đứng giữa quân doanh bỗng cảm thấy ánh nắng hôm nay sao mà ấm áp quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận