Đệ Nhất Danh Sách

Chương 692: Lại Có Người Chết

Trong mắt mọi người, nếu dã thú trong Thánh sơn chỉ đơn giản là to hơn, giảo hoạt, mạnh hơn như con hồ ly trước mắt này thì thật sự hành trình này cũng chẳng có gì cần lo lắng.
Thế nhưng những thứ quỷ dị không thể gọi tên mới là điều khiến họ sợ nhất.
Không biết địch nhân là ai sẽ khiến trong lòng họ sinh ra một sự sợ hãi không tên.
Khi thứ không biết hiện rõ trước mắt, sợ hãi sẽ dần tiêu tán.
Phải biết, số lượng siêu phàm giả sau khi 2 đội nhập lại thành một không ít. Để đối phó với đám dã thú cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần cẩn thận đừng để bị đánh lén là được.
Bất quá, rốt cục ai đã giết con hồ ly này?
Không tới mức có người tốt tiện tay đi ngang qua rồi giết giùm họ chứ?
- Hay là dã thú trên núi tự giết nhau?
Một người hỏi.
- Không đâu, nhất định là người…
Trình Vũ phân tích:
- Nếu dã thú tương tàn thì trên thi thể hồ ly sẽ có dấu răng.
Các ngươi xem, hồ ly này trông như bị ai đó đột nhiên bắt được rồi trực tiếp vặn gãy sống lưng.
Căn bản dã thú sẽ không giết địch như thế.
Kiểm kê lại nhân số đi.
Trình Vũ yêu cầu kiểm kê nhân số vì muốn xem thử trong đội ngũ có ai rời đi không.
Lúc trước khi mọi người di chuyển cũng chia ra thành từng nhóm lẻ tẻ đi chứ không tụ lại một chỗ.
Nói không chừng trong đội ngũ có cao thủ nào đó đang che giấu hành tung.
Kết quả khi trợ thủ Trình Vũ và Tống Kiều kiểm kê lại nhân số thì thấy thiếu đi hai người!
- Có ai biết hai người kia không?
Trình Vũ hỏi:
- Biết hai người đi đâu không?
Lúc này, Vương Uẩn đứng bên cạnh nói:
- Ta không biết nhưng dường như đó là hai nam tử.
Một người trung niên chừng 40 tuổi cùng một người chừng 25 tuổi…
Vương Uẩn quay đầu nhìn một nữ nhân trẻ tuổi:
- Đúng rồi, tối qua ngươi ngủ bên cạnh lều vải người trẻ tuổi kia mà.
Nữ nhân sửng sốt, nhìn xung quanh:
- Đúng là hắn thật.
Bấy giờ, mọi người mới nhìn về phía Vương Uẩn.
Trí nhớ của tên này khiến nội tâm cả đám thất kinh.
Hắn có thể nhớ rõ mặt mọi người, vừa liếc mắt một cái liền biết ai là người biến mất, hơn nữa còn nhớ cả vị trí lều vải ngủ đêm qua nữa.
Đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Đương nhiên, nếu Vương Uẩn là người thường cũng không thể trở thành trưởng phòng cục tình báo.
Lúc trước, khi hắn tòng quân từng là nhân tài được chọn lựa.
Chủ quan phụ trách tuyển dụng nhìn trúng hắn vì khi phỏng vấn, câu đầu tiên chủ quan hỏi hắn là:
- Vừa rồi trong phòng chờ phỏng vấn có mấy người?
Vương Uẩn:
- Bảy người.
- Mặc màu gì?
- Hai người màu xanh, năm người màu đen.
- Trên mặt người thứ ba có mấy nốt ruồi.
- Sáu cái.
Vì thế mà khi vừa được tuyển vào phòng tình báo, Vương Uẩn nhận được sự chú ý của rất nhiều người.
Lần này tiến vào Thánh sơn, từ đầu Vương Uẩn đã cố gắng khiêm tốn.
Bây giờ hắn xác định phía sau mình là hơn 200 binh sĩ tinh nhuệ lại không có ai thì cảm thấy lực lượng đã đủ vững chắc, bản thân có thể triển lộ một ít năng lực.
Trình Vũ nhìn Vương Uẩn:
- Trí nhớ ngươi tốt như thế hẳn cũng nhớ họ đi hướng nào.
Có khi nào người vừa giết hồ ly là họ không?
- Ta nghĩ là không…
Vương Uẩn lắc đầu:
- Hai người kia đi sau cùng của đội ngũ.
Hơn nữa hai bên cách nhau không gần, xem ra không ở chung một chỗ đâu.
Trình Vũ nhíu mày, đột nhiên nói:
- Mau đi tìm họ!
Nói xong, Trình Vũ quay đầu chạy.
Chỉ thấy cách đó vài trăm mét là nam nhân trung niên đang nằm trong vũng máu, trên cổ máu thịt mơ hồ.
Lại thêm mấy chục bước nữa, thi thể người trẻ tuổi cũng như thế, chỉ là miệng vết thương nằm ở vị trí khác mà thôi.
Cả đám người im lặng, một loại áp lực vô hình lan tràn.
Lúc nhìn thấy thi thể hồ ly, mọi người còn tưởng bản thân đã tìm được hung thủ, vừa mới buông lỏng thì nay chớp mắt nguy cơ lại nhấc lên.
- Rõ ràng trong dạ dày hồ ly có nội tạng con người mà…
Trợ thủ Trình Vũ nghi ngờ hỏi:
- Chẳng lẽ nó có đồng bạn?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc . Âm Thầm lắc đầu, phủ nhận lời nói của Trình vũ.
Lúc này, Vương Uẩn nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta vừa thấy ngươi lắc đầu, ngươi biết gì đó sao?
Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn một cái, đang chuẩn bị trả lời thì âm thanh cung điện vang lên.
Thiếu niên thầm thở dài.
Lúc này, vì câu nói của Vương Uẩn mà cả đám đều nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Sau đó, họ thấy Nhâm Tiểu Túc móc một sợi dây ra, bắt đầu nhảy…
Nhâm Tiểu Túc vừa nhảy vừa nói:
- Miệng vết thương hai người này không phải do hồ ly gây ra… Các ngươi đừng để ý tới ta, ta nhảy một lúc là xong.
Vương Uẩn:
- ? ? ?
Trình Vũ:
- ? ? ?
Vốn Vương Uẩn muốn hỏi chuyện khác nhưng bị hành động trước mắt của Nhâm Tiểu Túc khiến tâm tình không lên nổi!
Trả lời không trả lời, tự nhiên đi nhảy dây làm gì?!
Không riêng gì Vương Uẩn, khi tất cả mọi người đều thấy Nhâm Tiểu Túc, đầu óc không khỏi đình chỉ suy nghĩ.
Thậm chí nhiều người còn không thèm quan tâm hai người kia chết kiểu gì, chuyện họ quan tâm hơn là vì sao thiếu niên này nhất định phải nhảy dây trong lúc nói chuyện!
Dường như vì Dương Tiểu Cận hiểu được vì sao hắn phải làm vậy nên khi thực hiện Nhâm Tiểu Túc không còn thấy thẹn thùng quá nữa.
Chỉ cần một người hiểu được hành động của hắn là được rồi, quản chi những người khác.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc vừa nhảy dây vừa quan sát miệng vết thương.
Vết thương không có dấu răng, trông như bị ai đó dùng tay đánh vào động mạch chủ khiến con mồi hôn mê rồi ăn thịt.
Lực tay này cũng quá mạnh rồi, nó khiến Nhâm Tiểu Túc không xác định được phán đoán của mình đến cùng là đúng hay sai.
Lúc Nhâm Tiểu Túc nhảy dây thì lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Trình Vũ nghi ngờ hỏi:
- Ngươi nói gì thế?
Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn một cái:
- 278, 279, 280…
Chờ hắn đếm tới 300 thì thầm hỏi cung điện:
- Nhiệm vụ lần này hoàn thành có cấp độ gì?
- Hoàn mỹ.
- Rất tốt.
Nhâm Tiểu Túc nhìn xung quanh, hắn thấy biểu tình mọi người thập phần phức tạp.
Sau khi suy nghĩ xong, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất bình thường.
Nguy cơ tưởng như đã được giải trừ nay bỗng nhiên xuất hiện mà Nhâm Tiểu Túc còn đột nhiên nhảy dây nữa.
Hàng loạt chuyện tình kỳ lại khiến mọi người cần có thời gian để bình tĩnh lại…
La Lam thấy Nhâm Tiểu Túc nhảy dây xong thì lên tiếng:
- Mọi người cũng thấy rồi đấy.
Hiện giờ chúng ta vừa tới xung quanh Thánh sơn đã nhiều lần gặp nguy hiểm.
Vì thế sắp tới cả đội phải di chuyển chặt chẽ hơn.
Dù là đi vệ sinh cũng phải đi nhóm năm người. Ở đây có 4 nữ nhân, cơ mà không sao, ta có thể đi cùng các ngươi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận