Đệ Nhất Danh Sách

Chương 620: Chiến Sự Trên Thảo Nguyên


Trên thảo nguyên phương bắc, Nhan Lục Nguyên bình tĩnh ngồi sưởi ấm trong lều vải. Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt hắn tại lên một màu cam ấm áp, quang ảnh chập chờn bất định.
Hassan đứng một bên, thả một ít thịt dê vào nồi đang được treo trên lò sưởi. Thịt dê đã sớm được nấu chính, hiện giờ chỉ là bỏ vào nồi hâm lại mà thôi.
Hắn cung kính nói với Nhan Lục Nguyên:
- Chủ nhân, đại bộ lạc muốn chúng ta tới Trung Nguyên cướp bóc là để lập uy. Bây giờ ngài để hùng ưng mổ mắt sứ giả của hắn, hắn chắc chắn không bỏ qua dễ dàng.
Nhan Lục Nguyên cười:
- Hassan, ngươi không cần lo, ta còn sợ hắn không tới đây này.
- Đã rõ.
Hassan không nói nữa.
Một lát sau, hắn vớt thịt dê trong nồi ra, lấy con dao nhỏ cắt thành từng khối thịt vừa miệng.
Chủ nhân nhà hắn không thích ăn quá lớn, phải cắt cho tỉ mỉ một chút.
Nếu ngay từ đầu hắn khuất phục vì sợ Nhan Lục Nguyên thì hiện tại hắn đã xem Nhan Lục Nguyên như thần linh để cùng phụng.
Tín ngưỡng với thần linh của dân du mục đã có từ rất lâu. Mà đủ loại năng lực Nhan Lục Nguyên thể hiện khiến hắn trở thành thần linh chân chính trong mắt họ.
Dù không phải đi nữa cũng chẳng xê xích gì nhiều.
Hassan thầm nghĩ, thần minh đúng là phù hộ bộ lạc hắn rồi. Lúc trước có vài bò dê lạc đường vì bão tuyết. Kết quả Nhan Lục Nguyên nói bò dê sẽ trở về thì đúng là xế chiều hôm đó, khi gió nổi lên, bò dê về.
Hết thảy những thứ này khiến Hassan vô cùng kính trọng và nể phục Nhan Lục Nguyên.
Nhan Lục Nguyên cầm một miếng thịt dê bỏ vào trong miệng, sau khi nhai nuốt thì nói với Hassan:
- Trên thảo nguyên không có rau củ gì à?
Tại hàng rào 88 lúc trước, Nhan Lục Nguyên từng nghe Nhâm Tiểu Túc kể một câu chuyện mà Nhâm Tiểu Túc đọc được trong sách.
Nhâm Tiểu Túc nói cho Nhan Lục Nguyên biết, trước tay biết, phương bắc không chỉ có dân du mục. Đại đa số mọi người đều ở trong thành thị, thức ăn không khác gì người phương nam lắm, cũng có rau quả và trái cây.
Bất quá đại bộ phận rau củ và trái cây kia là gieo trồng có kế hoạch hoặc được vận chuyển qua.
Hiện tại Trung Nguyên không tiếp tế cho phương bắc, muốn ăn trái cây phải dựa vào vận khí, mà cơ bản đều là quả dại của thảo nguyên cả.
Hassan đáp:
- Chủ nhân, bây giờ là mùa đông nên không dễ kiếm thức ăn. Chờ tới mùa xuân ta sẽ dẫn tộc nhân đi kiếm mấy loại thức ăn khác.
- Xem ra phải tới Trung Nguyên rồi…
Nhan Lục Nguyên thở dài.
- Chủ nhân, ngài tới từ Trung Nguyên à?
Hassan hiếu kỳ nói.
- Cũng không phải…
Nhan Lục Nguyên lắc đầu:
- Bất quá nơi ta sống trước kia không khác Trung Nguyên là bao. Được ăn cơm, có áo bông mặc, người chăn nuôi không nhiều, đa phần là cày ruộng.
- Vậy chủ nhân tính xây dựng hàng rào ở thảo nguyên không?
Hassan xua tay:
- Chính là cái loại hàng rào nguy nga ta từng thấy từ xa. Họ sống trong hàng rào không sợ dã thú, còn có thể đuổi dã thú tới phương bắc thảo nguyên.
Nhan Lục Nguyên rời khỏi lều vải, cầm một mảnh tuyết xoa lên mặt mình:
- Hassan, không thể dựng hàng rào ở đây. Hơn nữa ta không thích thứ đó.
Hassan nghi ngờ:
- Chủ nhân, ngài không thích hàng rào à?
- Đương nhiên rồi…
Nhan Lục Nguyên nói:
- Người Trung Nguyên trốn trong hàng rào đã mất đi sự mẫn cảm với thiên nhiên. Thế giới biến hóa không ngừng, chỉ có họ là dậm chân tại chỗ. Hơn nữa đều cùng một chủng tộc lại chia làm đủ thứ khác biệt.
Hassan đã hiểu, chủ nhân của hắn không thích hàng rào.
Nhan Lục Nguyên nói tiếp:
- Hơn nữa, dân tộc du mục đã xem Trung Nguyên là kẻ địch thì không thể ở cố định một chỗ. Đợi người Trung Nguyên để mắt tới chúng ta, muốn chinh phục thảo nguyên sẽ dễ dàng phá hủy hàng rào của chúng ta bằng hỏa lực. Mà ưu thế của dân du mục là thảo nguyên. Bọn họ muốn tới chỉ có thể dọc theo sông ngòi rồi xây dựng cứ địa. Còn chúng ta có thể di chuyển khắp nơi, chỉ khi dụ họ đi vào đủ sâu, chúng ta mới có cơ hội phản kích.
Hassan chất phác cười nói:
- Chủ nhân hiểu biết thật nhiều thứ.
- Ta chỉ thuận miệng nói lung tung thôi.
Nhan Lục Nguyên cười:
- Ta không thích người trong hàng rào.
Bấy giờ, Tiểu Ngọc Tỷ mặc đồ như dân du mục đi ra. Trong tay nàng bưng một chén sữa dê:
- Lục Nguyên, uống sữa đi. Ngươi ăn ít như thế sẽ không có sức làm gì đâu.
Vừa dứt lời, tiếng sói tru vang lên từ Thảo Nguyên.
Nhan Lục Nguyên cười:
- Rốt cục cũng tới, đi thôi Hassan. Ta dẫn ngươi đi xem trò hay.
Nói xong, Hassan lập tức dắt tộc nhân đi tới. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, để bắp đùi của mình trở thành ghế lên ngựa cho Nhan Lục Nguyên.
Một nhóm mười người đi về hướng sói trú. Đến ngày hôm nay, bộ lạc vẫn sợ hãi đàn sói như cũ dù Nhan Lục Nguyên nói nhiều lần rằng đàn sói sẽ không tự nhiên tấn công con người, cũng không ăn bậy gia súc.
Đi không được bao xa, Hassan kinh ngạc nhìn thảo nguyên, nơi đó bị nhuộm một màu đỏ máu.
Hắn nhận ra đang sói đang vây quanh một người đàn ông. Đối phương chính là Hữu Giáo Vương của đại bộ lạc, vô cùng thiện chiến.
Xem ra, đây là quân đội mà đại bộ lạc đã phái tới tiêu diệt họ. Thế nhưng mấy ngàn chiến binh còn chưa thấy được bóng dáng của Nhan Lục Nguyên đã bị đàn sói phục kích trên thảo nguyên.
Những người này còn tưởng súng ống có thể dọa đàn sói thoái lui, thế nhưng đàn sói này hung hãn so với những con sói họ từng gặp nhiều.
Chỉ qua nửa giờ, mấy ngàn binh sĩ trực tiếp bị tiêu diệt. Chỉ còn lại Hữu Giáo Vương Gomud dẫn theo người hầu thân cận bị đàn sói bao vây.
Sự sống chết của hắn không phải do hắn quyết định mà vì Nhan Lục Nguyên đã sớm nói với đàn sói giữa người chủ sự lại.
Lang Vương thấy Nhan Lục Nguyên tới thì không vây công nữa. Chỉ dẫn đàn sói bao vây kẻ địch, mặc kệ đám người tức giận kêu to.
Gomud thở hổn hển, nhìn về phía Nhan Lục Nguyên, hung ác nói:
- Ngươi là thủ lĩnh mới của bộ lạc này?
Nhan Lục Nguyên ngồi trên lưng ngựa, hứng thú đánh giá đối phương:
- Ta để sứ giả mang tin về, đại hãi các ngươi đã nhận được chưa?
- Tiểu tử miệng còn hôi sữa lại dám khoác lác…
Gomud cười lạnh:
- Muốn thống lĩnh thảo nguyên? Ngươi nằm mơ đi.
- Đây hẳn là thái độ của đại hãn các ngươi nhỉ…
Nhan Lục Nguyên vô tư đáp:
- Vậy ta chỉ có thể dùng cách khác thôi.
Nói xong, đàn sói không bao vây đám người nữa mà nhào tới cắn chết toàn bộ. Sau đó bắt đầu gặm cắn mấy cổ thi thể.
Một màn này cực kỳ máu me và bạo ngược, chẳng khác nào một bạo quân đang trừng phạt kẻ địch của hắn.
Tiểu Ngọc Tỷ đứng bên cạnh nhìn về phía Nhan Lục Nguyên, bỗng lên tiếng:
- Lục Nguyên, ngươi để đàn sói cắn chết họ đi, đừng để đàn sói ăn tươi họ. Nếu anh trai ngươi ở đây, hắn cũng không để ngươi làm vậy đâu.
Nhan Lục Nguyên ngồi trên lưng ngựa im lặng một hồi lâu. Bấy giờ xua tay nói:
- Tới Thảo Nguyên kiếm đồ ăn đi, những người này không ăn được.
Lang Vương không kháng lệnh, thành thật rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận