Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1065: Người Mặc Áo Choàng Xám

Màn đêm buông xuống, hai con dê chạy chậm một đường như không biết mệt về phía tây bắc.
Trong trạm gác có hai người, một người tuần tra ban ngày, một người tuần tra buổi tối nên không có thời gian chết.
Chỉ là, ai sẽ để ý hai con dê trên núi này đâu.
Chúng đi xuyên qua bóng đêm, mãi tới khi tới trạm gác mới dừng lại phía sau dốc núi.
Nơi này có một người mặc áo choàng xám đang đợi chúng.
Hắn lẳng lặng đứng chờ, cả người như chìm vào màn đêm, nhắm mắt thiền định.
Hai con cừu chờ mong nhìn hắn, mà áo bào xám thì từ từ mở hai mắt ra, nắm một tảng đá màu trắng trong tay.
Hắn khẽ nói một chữ kỳ quái, hai con cừu non kia đột nhiên nằm rạp xuống đất hòa thành hình người, tóc đen da vàng, không khác gì người Trung Nguyên.
"Nói một chút, thấy được cái gì?"
Thanh âm của áo bào xám trầm thấp lại có từ tính, phảng phất như ẩn chứa loại vận luật nào đó.
Hai người trẻ tuổi nói:
"Dường như chúng ta gặp được đại nhân vật của cứ điểm 178, tuy không rõ lắm thân phận của đối phương là nhưng hắn có tùy tùng của mình, hơn nữa thể lực của tùy tùng kia lớn vô cùng."
"Thấy thế nào?"
Áo bào xám bình tĩnh nói:
"Kể tỉ mỉ hơn."
Lúc nói chuyện, áo bào xám nắm thật chặt tảng đá trong tay, hòn đá kia dường như rất quan trọng với hắn.
Hai người trước mặt nói:
"Tôi tớ có thể vác một tảng đá lớn lên, vị đại nhân kia thì ngồi trên tảng đá."

"Tảng đá lớn thế nào?"
"Tảng đá cao hơn nửa người… "
Hai tôi tớ sợ hãi nhìn tảng đá trong tay Vu Sư, tựa hồ có chút kính nể.
Vu Sư nghi ngờ nói:
"Hắn vác tảng đá đó làm gì?”

"Không rõ ràng lắm, chúng ta cũng không dám tới quá gần.
Giác quan thứ sáu của tôi tớ kia vô cùng nhạy bén, chúng ta chỉ là nhìn hắn vài lần mà thiếu chút nữa bị phát hiện… "
Tôi tớ giải thích nói:
"Chúng ta đoán việc vác tảng đó hẳn là cách đại nhân trừng phạt tôi tớ.”

"Có thể…"
Vu Sư gật gật đầu:
"Bất quá bọn họ chỉ có hai người, thân phận địa vị có cao cũng không cao được bao nhiêu nên không đáng để ta xuất thủ.
Các ngươi trở về đi, nhớ kỹ đừng để lộ sơ hở."

Kết quả hai vị tôi tớ kia cuống quít nói:
"Đại nhân, chúng ta đã hai năm ở trong này.
Có thể gặp được đại nhân vật của cứ điểm là chuyện không dễ.
Xin ngài đừng bỏ qua cơ hội này.
Ta cam đoan, ngài nhất định có thể tìm được thứ ngài muốn!"
Hai vị tôi tớ này muốn nói ra cũng đủ thảm, bị phái tới làm cừu non hai năm còn chưa tính, lúc lẫn vào bầy cừu còn nhiều lần bị cạo lông nữa.
Mà cạo lông đã đủ nhục rồi, mấu chốt còn dễ bị giết nữa.
Dê dùng để làm gì? Không phải dùng để ăn à...
Hiện giờ Vu Sư kêu bọn họ trở về ẩn núp, bọn họ sao có thể chịu được?
Vu Sư phảng phất như nhìn thấu tâm tư của hai người, cười như không phải cười nói:
"Lúc trước các ngươi chủ động tới muốn làm học đồ của ta.
Nếu không phải thấy các ngươi cần cù, ta căn bản sẽ không đồng ý, học đồ phải có giác ngộ của học đồ, hiện tại đổi ý không kịp nữa rồi."

Tôi tớ vội vàng nói:
"Chúng ta không đổi ý.
Đại nhân nghĩ mà xem, chúng ta hóa thành dê căn bản không cách nào tiến vào phạm vi liên minh hàng rào.
Ngài cũng đã nói, thứ ngài muốn tìm xuất hiện ở phía đông nam cách cứ điểm 178 mấy trăm ki lô mét .
Cho dù chúng ta biến thành dê cũng không đến được chỗ đó a.
Không bằng ngài bắt đại nhân vật kia rồi tra hỏi hắn, có khi hắn biết được thì sao?"
Một gã tôi tớ khác nói:
"Hơn nữa dù bọn họ không biết thì lấy thần lực của ngài, thu hắn là giác đấu sĩ cũng giúp ngài có thêm danh tiếng vào thịnh hội sang năm.”
Vu Sư nhắm mắt trầm tư, thứ hắn muốn tìm như mò kim đáy biển, kỳ thật hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Nhưng giác đấu sĩ lại khiến Vu Sư tâm động.
Nô bộc trời sinh có thần lực?
Đối với Vu Sư có thân thể yếu ớt là dạng tùy tùng rất cần thiết.
Vu Sư trầm mặc hồi lâu rồi nói:
"Đi đi, giúp ta tìm họ, làm xong chuyện này ta sẽ cho phép các ngươi tiến nhập tháp Vu Sư của ta học tập."

Nói xong, hai người trẻ tuổi trước mặt hắn lần nữa biến thành dê.
Hoa văn con mắt màu tím trên tay hắn tắt ngấm.
Hai con dê nhìn nhau, dưới ánh nắng sáng sớm lần nữa chạy về phía cứ điểm 178.
...
Cùng lúc đó, Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm đã tỉnh ngủ, họ không ngủ nhiều, mà tự tay làm điểm tâm cho hai tiểu binh trong trạm gác số 7.
Trương Cảnh Lâm thuần thục mang tạp dề, đeo bao tây.
Mà Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu thái thịt, rau quả trong trạm gác không nhiều, chỉ có củ cải trắng cùng cải thảo.
Hai tiểu binh bất an đứng ngoài phòng bếp:
"Tư lệnh, Thiếu soái, để hai chúng ta nấu cơm a, để cho các ngươi nấu cơm thế này chúng ta không biết làm sao cả. "
Trạm gác có điện thoại, chiều hôm qua bọn họ đã nhận được thông báo, biết Tư lệnh và Thiếu soái sắp tới.
Thế nhưng bọn họ không ngờ Thiếu soái và Tư lệnh ngủ dậy lại muốn nấu bữa sáng cho họ, điều này khiến họ có phần luống cuống.
Trương Cảnh Lâm cười an ủi:
"Khẩn trương cái gì, các ngươi đóng giữ ở nơi này, hai người chúng ta sống trong cứ điểm lại không làm được bữa cơm cho các người thì tính là gì.
Các người vất vả, chỉ có thể ăn cải thảo và củ cải trắng trong thời tiết khắc nghiệt thế này thật khiến ta cảm thấy hổ thẹn.”

Tiểu binh nghe vậy thì vội vàng nói:
"Sẽ không đâu sẽ không đâu, định kỳ sẽ có rau quả mới lạ được đưa tới, hay các ngài cứ để chúng ta nấu cơm đi!"
"Thế nào, sợ hai ta nấu cơm không thể ăn?"
Trương Cảnh Lâm đùa cợt:
"Yên tâm, trù nghệ của hai chúng ta đều rất tốt."

Nhâm Tiểu Túc thuần thục rửa rau thái thịt, sau đó giống như làm ảo thuật, trước mặt tiểu binh cùng Trương Cảnh Lâm móc ra một cái giò heo từ không khí...
Trương Cảnh Lâm đã sớm nghe tới loại năng lực thần kỳ này của Nhâm Tiểu Túc nhưng đây là lần đầu ông thấy được.
"Đừng nhìn ta như vậy… "
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
"Từ lúc biết phải tới trạm gác, ta đã chuẩn bị sẵn.
Hơn nữa còn tặng mỗi người hai đôi vớ.”

Trương Cảnh Lâm cười cười:
"Đúng rồi, Vân Túc là sản nghiệp của ngươi, hiện giờ ngươi cũng coi như là người có tiền nhất Tây Bắc, nhưng vấn đề là ngươi có tiền như vậy mà chỉ tặng có hai đôi vớ, có keo quá không?”

Nhâm Tiểu Túc liếc mắt:
"Ngươi là Tư lệnh Tây Bắc lại nhớ thương chút tiền này của ta?”

Lúc ăn cơm, tiểu binh bưng bát cháo lên húp, hai mắt đỏ ửng.
Bọn họ thấy Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm nhìn qua thì vội vàng lau lau nước mắt:
"Tư lệnh, chúng ta không sao.
Các ngươi tới thăm khiến chúng ta rất cảm động."

Những tiểu binh này từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, cũng đồn trú trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhiều năm.
Nhưng kỳ thật bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ có lúc nhớ nhà, cũng sẽ có lúc yếu ớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận