Đệ Nhất Danh Sách

Chương 874: Hợp Ý

Sáng sớm, sáu giờ sáng kèn hiệu rời giường vang lên trong tất cả quân doanh.
Dù đang trong chiến tranh binh sĩ Hỏa Chủng cũng không có buông lỏng huấn luyện.
Trừ binh sĩ canh gác trên tường thành thì tất cả binh sĩ còn lại đều bắt đầu chạy bộ.
Theo lời P5092 mà nói, tự giác là một đặc tính cần có của quân nhân, mặc kệ thế nào đều phải duy trì thói quen này.
Vào sáu giờ rưỡi, các binh sĩ đều ra chạy bộ.
Nhâm Tiểu Túc thấy quân doanh náo nhiệt thì nhìn sang.
Điều này khiến một ít tổ đội binh sĩ trực tiếp đổi lộ tuyến, tránh ánh mắt của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc đi thẳng đến doanh trướng bộ chỉ huy.
Lúc này P5092 đã đứng bên cạnh sa bàn bắt đầu nghiên cứu chiến thuật.
Trên sa bàn, tường thành được đánh dấu bằng lá cờ đỏ, mà tường thành phía bắc được đánh dấu bằng cờ xanh.
Còn lại là cờ tím, Nhâm Tiểu Túc không rõ này cờ tím đại biểu cho cái gì:
"Màu tím là sao?”

P5092 ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái rồi cười giải thích nói:
"Đây là khu vực không biết, còn chưa kịp dò xét, có thể những địa phương này có binh sĩ chủ lực của quân viễn chinh đoàn, cũng có thể không có."

"À… "
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu rồi ngồi một bên trên, xem số tạp chí hôm nay.
Khi hắn thấy tin tức về Trương Tiểu Mãn trên báo thì hỏi:
"Ngươi cảm thấy tây bắc thế nào?"
P5092 sửng sốt một chút:
"Ý ngươi là văn hóa tây bắc hay cứ điểm 178?"
"Cứ điểm 178…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi xem, bọn họ cũng tới tham gia trận chiến này."

P5092 nghiêm túc nói:
"Ta tương đối khâm phục cứ điểm 178.
Phải biết thời gian bọn họ thủ hộ Trung Nguyên cũng chẳng ngắn hơn so với Hỏa Chủng.
Tuy hai bên thủ hộ Trung Nguyên bằng cách không giống nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, điểm kết thúc của mọi người lại tương đồng."

Nhâm Tiểu Túc nghe đến đó liền vui.
Hắn thầm nghĩ, khó trách P5092 đối tốt với hắn.
Xem ra là muốn tới đại hưng tây bắc a.
Hiện tại xem như đối phương đang bày tỏ thái độ à?
P5092 nhìn biểu tình Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
"Sao đột nhiên ngươi cười vậy."

"Khục khục, không có việc gì không có việc gì…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Cái kia...
Ngươi có thể kêu lính cần vụ đem bữa sáng tới đây không.
Ta muốn vừa đọc tạp chí vừa ăn điểm tâm."

P5092 dở khóc dở cười:
"Ngươi thật sự là không khách khí tí nào a."

Nhâm Tiểu Túc nháy mắt mấy cái:
"Sắp thành người một nhà, khách khí cái gì."

Thời điểm này P5092 thầm mừng, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu niên này đã hiểu rõ mục đích của hắn, gia nhập Hỏa Chủng sao?
Vì thế đối phương mới nói họ sắp thành người một nhà!
Nguyên bản P5092 còn cảm thấy kế hoạch chiêu dụ này gánh nặng đường xa, ý định từ từ tiến hành, không ngờ lại dễ dàng như thế!
Nghĩ tới đây P5092 vui vẻ cực kỳ, hắn gọi tới lính cần vụ:
"Đi, chuẩn bị đồ ăn, ta và bằng hữu phải ăn cơm ở bộ chỉ huy."

Lúc này Nhâm Tiểu Túc nói:
"Bất quá, hết thảy cũng còn phải đợi Hỏa Chủng các ngươi đánh thắng trận chiến tranh này lại nói."

Theo Nhâm Tiểu Túc, tuy hắn rất muốn đào P50 , nhưng chung quy mọi rợ đang ở trước mắt, không thể để cho sư đoàn số 3 lâm trận đổi tướng a.
Làm không tốt sẽ nhưỡng thành đại họa.
Binh sĩ chủ lực như sư đoàn số 3 tại Hỏa Chủng chỉ có sáu cái mà thôi.
Tướng lãnh cấp cao P5092 không phải là ai cũng có thể thay thế.
Nếu hiện tại P5092 rời đi có thể sẽ chôn tai họa ngầm cho trận chiến tranh này.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng nghĩ hắn và P5092 hiểu sai ý nhau rồi.
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói tiếp:
"Trước thắng trận chiến tranh này lại nói.
Nếu trận chiến tranh này thua, nói gì cũng vô dụng."

P5092 nghe những lời này thì nghĩ đối phương muốn xem thử tài năng chỉ huy của hắn thế nào.
P5092 cảm thấy không có vấn đề gì cả, cường giả và cường giả liên thủ thì xem thử đối phương có tài năng gì là điều nên làm.
Nhưng là không thể chỉ để đối phương khảo sát hắn a, hắn không phải ai muốn khảo sát đều được.
Hắn cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Bất quá, ta cũng phải xác nhận ngươi đầy đủ mạnh mới được."

Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, P5092 đây là muốn xem thử hắn có đủ mạnh không, nếu có mới nguyện ý đi theo cường giả tới tây bắc sao?
Nhâm Tiểu Túc gật đầu nói:
"Ngươi sẽ được thấy tận mắt."

Hai người nhìn nhau cười cười, như đã được nhận được mình muốn đáp án.
Hai người mang tâm tư bất đồng, kết quả chủ đề nói chuyện lại mạc danh kỳ diệu hợp ý nhau...
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngày hôm qua, ta nghe các ngươi họp nói chuẩn bị muốn chủ động xuất kích? Sao không thủ tường thành cho tốt, vì cái gì muốn chủ động xuất kích?"
P5092 giải thích nói:
"Mục tiêu sau cùng của chúng ta không chỉ là thủ thành mà muốn mọi rợ phải nợ máu trả máu, cúp đuôi về phương bắc.
Cho nên chỉ thủ được tường thành tuyệt đối không đủ, còn phải lấy lại hàng rào 176 thậm chí đánh tới thảo nguyên."

"Nguyên lai là thế."

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu: "Nhưng bây giờ chưa thăm dò xong liền chủ động xuất kích, có phần qua loa nha."

"Mọi rợ đã lấy được vũ khí nóng từ hiệu hàng 176.
Hiện tại đang ẩn giấu bên trong cánh rừng phương bắc kia, phân bố ra hơn mười vị trí."

P5092 nói:
"Chỉ cần hơn mười điểm hỏa lực này vẫn còn ở đó.
Dù chúng ta thủ thành thành công cũng không dám tùy ý truy kích.
Phải biết, mục đích chiến tranh là muốn dùng hết sức tiêu diệt kẻ thù mới có thể có được thắng lợi cuối cùng.
Nếu để cho quân viễn chinh đoàn bảo lưu thực lực trở lại phương bắc, về sau chúng vẫn có thể ngóc đầu trở lại.
Lần này, phải đánh cho chúng 20 năm tới không thở nổi.
Sau vài năm đợi Hỏa Chủng phục hồi, nói không chừng sẽ có cơ hội đi phương bắc một mẻ hốt gọn chúng."

Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ Hỏa Chủng thật sự hung ác a, hắn hỏi:
"Vậy các ngươi định làm gì?"
"Ngày hôm qua mọi rợ đem chở thi thể từ hiệu hàng rào 176 tới đây và treo ở trên cọc gỗ, chúng muốn chọc giận chúng ta.
Cho nên chúng ta tính tương kế tựu kế, giả bộ chúng ta thấy thi thể thì rất phẫn nộ và đánh nghi binh.
Sau đó thừa cơ điều tra bố trí hỏa lực của mọi rợ…. "
P5092 giải thích nói:
"Nếu như điều kiện cho phép, còn có thể đưa một ít lính trinh sát tiến khu vực bố trí hỏa lực kia và lấp laser chỉ đạo, dùng hỏa lực tầm xa công kích mọi rợ."

"Bất quá sẽ rất khó…"
P5092 tiếp tục nói:
"Chung quy thực lực mọi rợ cường hãn, lính trinh sát của chúng ta chưa chắc có thể tới gần bố trí hỏa lực của."

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Vậy lần này ta hành động cùng các ngươi, coi như xuất một phần lực vì thủ hộ nền văn minh Trung Nguyên a."

Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, nếu như các hán tử tây bắc ở đây, họ cũng sẽ lựa chọn như vậy.
P5092 sửng sốt một chút, hắn không nghĩ thái độ Nhâm Tiểu Túc lại thay đổi lớn đến mức không ẩn dấu thực lực của mình nữa.
P5092 thầm lên kế hoạch:
"Binh sĩ chủ lực sẽ khởi xướng đánh nghi binh để gây ra hỗn loạn, yểm hộ ngươi tiến vào rừng.
Đến lúc đó sẽ có một đại đội hộ tống ngươi, sau khi vào rừng ngươi không cần phát động công kích, chỉ cần điều tra bố trí hỏa lực của chúng là được!"
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Vừa vặn không phải ngươi muốn nhìn xem ta có đủ mạnh hay không.
Vậy ngươi cứ ở trên tường thành mà nhìn cho kỹ a."

Lúc này, phong ấn của Nhâm Tiểu Túc đã cởi bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận