Đệ Nhất Danh Sách

Chương 998: Số Báo Mới

Hành động truy tung tại Lạc thành trở thành tin tức chấn động khắp nơi.
Lúc này nội bộ Vương thị triệu hồi nam tử dưới ba mươi tuổi từng tham gia nghĩa vụ quân sự, đột nhiên phát động chiến tranh toàn diện với Khổng thị cùng Hỏa Chủng.
Khổng thị vốn chỉ còn trên danh nghĩa, hệ thống quan liêu cùng các đại nhân vật của họ đã sớm trốn tới hàng rào ở vùng duyên hải xa nhất ở phía đông.
Thậm chí Khổng thị còn từ bỏ hơn mười tòa hàng rào còn lại của họ.
Mấy tháng này, những hàng rào đó lâm vào tình trạng không người quản lý, một lượng lớn cư dân chạy trốn về hướng nam.
Các phần tử cướp bóc bên trong hàng rào, ai có súng người đó có quyền lực.
Lúc này, Vương thị chiếm lĩnh đại bộ phận hàng rào của Khổng thị nên đối với Vương thị mà nói, đánh Khổng thị không phải chuyện gì khó.
Mà phía bên Hỏa Chủng, vì chiến tranh với Quân đoàn viễn chinh ở phương bắc nên 12 chi binh sĩ chủ lực vốn có nay chỉ còn lại hai mũi.
Nếu Vương thị đã sớm muốn thống nhất tất cả liên minh hàng rào thì hiện tại là thời cơ tốt nhất để họ xâm chiếm các tập đoàn khác.
Hơn nữa, chính sách toàn dân phải tham gia nghĩa vụ quân sự của Vương thị đã phát huy tác dụng thật lớn vào lúc này.
Mà Hỏa Chủng sau trận chiến ở phương bắc, quân đội đã tổn hao nặng nề.
Vương thị có thể mau chóng bổ sung “máu mới” nhưng họ thì không.
Việc này khiến dư luận dấy lên quan điểm, trong lúc mọi người đang ăn mừng vì chiến thắng kẻ thù ngoại lai, Vương thị có nên nhân lúc cháy nhà hôi của, bỏ đá xuống giếng không?
Phải biết trong cuộc chiến với Quân đoàn viễn chinh, Hỏa Chủng bỏ ra nhiều công sức nhất.
Hiện tại Vương thị nóng lòng muốn động thủ, có phải quá thất đức rồi?
Thế nhưng mọi người đều biết, dư luận là dư luận, dư luận vô pháp thay đổi chiến lược của Vương thị, người ta căn bản không quan tâm ý kiến của bọn họ.
Có câu thắng làm vua thua làm giặc, nếu có ngày Vương thị thật sự thống nhất được liên minh hàng rào thì lịch sử cũng sẽ do họ viết nên thôi.
Tất cả mọi người đều biết, Hỏa Chủng và Khổng thị đã không còn năng lực ngăn cản Vương thị, đánh xong trận chiến này, trong Trung Nguyên chỉ còn lại Chu thị có thể chống lại Vương thị.
Nhưng mà chỉ có nội bộ cao tầng Vương thị biết, Chu thị mà bọn họ cần lo lắng hiện tại chỉ sợ ốc còn không mang nổi mình ốc.
Vào lúc Vương thị xuất binh đánh Khổng thị và Hỏa Chủng, Chu thị bỗng nhiên bắt đầu điều động binh sĩ chủ lực với quy mô lớn.
Thời điểm ngoại giới biết được tin này, ban đầu họ cho rằng Chu thị muốn phòng bị binh sĩ Vương thị xuôi nam, chung quy lần này động tĩnh thật sự quá lớn, trông rất giống đang chuẩn bị cho chiến tranh.
Trong đó, sư đoàn số 1 và số 3 của Chu thị nhao nhao đi về phía bắc.
Vốn dĩ họ luôn đóng quân ở phía nam
Thế nhưng qua hai ngày, mọi người liền phát hiện tựa hồ binh sĩ chủ lực của Chu thị không phải tới phương bắc mà đang di chuyển tới hàng rào 73, trung tâm chính trị của Chu thị.
Điều này khiến rất nhiều nhân viên tình báo khó hiểu, điều ngần ấy binh sĩ chủ lực tới hàng rào 73 làm gì?
Phải biết hàng rào 73 là khu vực trung tâm của Chu thị, dù Vương thị đánh tới cũng thể đánh thẳng tới nơi đây?
Chẳng lẽ Chu thị tính từ bỏ sáu tòa hàng rào ở phía bắc hàng rào 73 sao?!
Vào lúc này, tạp chí hi vọng ra số mới.
Trong đó, ghi chép cặn kẽ việc Khánh thị cùng quân Tây Bắc vây quét sát thủ bên trong Lạc thành như thế nào, loại bỏ gián điệp như thế nào.
Họ dựa vào việc phân tích màn hình giám sát để truy bắt quan viên tham ô nhận hối lộ như thế nào, làm sao bắt được chủ mưu sau màn La Tông Nhân, vốn tên là Dương Ngạn Bang.
Trong bài viết này ghi rõ quá trình phá án và bắt hung thủ sát hại Giang Tự.
Cũng chứng tỏ tạp chí hi vọng đã được Nhâm Tiểu Túc ủy quyền, thậm chí còn có người đặc biệt cung cấp tư liệu phá án cho phóng viên.
Bài viết cũng ghi rõ quá trình tra tấn nhưng lượt bỏ rất nhiều chi tiết máu me.
Cuối cùng nói tới chuyện La Tông Nhân làm thế nào chỉ mũi nhọn về phía Vương thị, quá trình bị vạch trần thế nào cũng đều được ghi lại.
Đây là lần đầu tạp chí hi vọng đăng bài viết thể loại này.
Mà độc giả của tạp chí hi vọng đọc xong đều hưng phấn hết cả lên.
Đây đại khái là lần đầu tiên các độc giả chứng kiến quá trình điều tra gián điệp một cách chân thật.
Từ trước tới giờ chưa có bất kỳ tòa soạn nào đưa bài viết có nội dung như thế.
Vì liên quan đến quá trình tranh đấu của tập đoàn nên thường thì tập đoàn sẽ không cho phép tòa soạn đưa tin.
Vốn gián điệp cũng được đề cập trong các tác phẩm văn nghệ nhưng phần lớn đều đạo diễn và các tác giả tự tưởng tượng chứ không có tính chân thật cao.
Nhưng trong bài viết lại chỉ rõ một điểm, hung thủ sát hại Giang Tự chính là Chu thị.
Thời điểm tất cả mọi người còn tưởng Vương thị sát hại Giang Tự thì tiêu đề trang đầu của tạp chí hi vọng đã tuyên bố thân phận thật sự của hung thủ.
Mục đích của Chu thị là muốn tất cả mọi người tức giận với Vương thị, thậm chí phân hoá thế lực nội bộ của Vương thị.
Trong lúc nhất thời, người tuổi trẻ trong hàng rào Chu thị đều ào ra ngoài đường kháng nghị.
Trước đó Chu thị từng tổ chức họp báo khiển trách hành vi sát hại Giang Tự của Vương thị.
Lúc ấy có rất nhiều người trẻ tuổi ủng hộ thái độ cứng rắn của Chu thị, thưởng thức việc Chu thị có can đảm chỉ trích Vương thị ở thời điểm này.
Nhưng hiện tại họ phát hiện mình bị lừa gạt, thì ra Chu thị chính là hung thủ sau màn.
Danh vọng tạp chí hi vọng là không thể nghi ngờ, những ký giả cùng các biên tập kia một đời lại một đời tích lũy tín nhiệm nhiều năm như vậy, đã khiến dân chúng không chút nghi vấn nào về sự thật của tạp chí hi vọng.
Thời điểm này rất nhiều người kịp nhận ra, Chu thị điều động binh sĩ không phải để phòng bị Vương thị mà là phòng ngừa người nào đó trả thù!
Người nào đó là ai thì những người theo dõi đều hiểu rõ.
Chỉ là bọn họ nghĩ mãi mà không thông, tại sao Chu thị phải huy động nhiều nhân lực như thế?
Tây Bắc cách Chu thị xa như vậy, từ việc điều tra Lạc thành lúc trước có thể thấy được người Tây Bắc ẩn núp trong Trung Nguyên không nhiều.
Hơn nữa, La Tông Nhân đã bị dân chúng Lạc thành ném chết trong quá trình diễu phố thị chúng.
Khi đó toàn bộ nhân viên tình báo đều đi theo nha.
Cho nên dù vị Thiếu soái kia lợi hại cỡ nào cũng không thể đơn thương độc mã chống lại binh sĩ chủ lực của Chu thị.
Chung quy mọi người đều cảm thấy Chu thị có phần chuyện bé xé ra to, chung quy Chu thị là một tập đoàn, mà đối phương chỉ có một người.
Bất quá rất nhanh bọn họ liền thấy rất nhiều người đi tới hàng rào 73.
Tất cả đều cảm thấy vị Thiếu soái kia nhất định sẽ tới đây.
Tình cảnh một người đối địch với cả tập đoàn chỉ sợ cả đời chưa chắc nhìn được một lần.
Vào lúc ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về Chu thị, một sơn mạch trong Thánh sơn có hơn hai ngàn binh sĩ đi hành quân.
Sau trận đánh ở Thánh sơn, nơi này trở nên hoang vu vô cùng.
Hỏa Chủng cũng rút hết người của mình đi.
Lúc này, không ai biết đến cùng chi đội đó tới Thánh sơn để làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận