Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1042: Sống Tình Cảm


Lý Thần Đàn quyết định không nghe đám phụ nữ rảnh rỗi này nói chuyện phiếm nữa mà ngồi một bên dùng hai tay chống cằm, chờ nồi tỏi được nấu xong.
Vốn hắn tưởng bản thân không cần làm việc nữa, kết quả đến tối lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Vì chuyện nấu tỏi mà buổi đốt lửa trại ban đêm bị hủy.
Nhóm đàn bà con gái thấy sắc trời đã tối thì bắt đầu cáo từ Liên Y:
"Tộc trưởng a, ta phải về nhà chờ A Rót của ta leo cửa sổ..."
"Tộc trưởng, ta vừa trông thấy ta A Rót trèo cửa sổ vào nhà, lúc này đang chờ ta nha."
Chỉ trong chốc lát, nhóm đàn bà con gái rời đi tìm A Rót vui đùa. Chỉ còn lại Liên Y cùng Lý Thần Đàn và Tiểu Ly Nhân.
Tiểu Ly Nhân thấy tình huống có phần không đúng cũng cáo từ nói muốn về phòng ngủ.
Lúc này chỉ còn lại Liên Y cùng Lý Thần Đàn, Lý Thần Đàn cảm giác ánh mắt Liên Y nhìn mình có quang mang màu xanh nguy hiểm, chẳng khác nào sói đang rình mồi…
Lúc này Liên Y nhìn không nháy mắt, trông như có thể lập tức vác Lý Thần Đàn vào nhà bất kỳ lúc nào.
"Khục khục, ta phải lật tỏi trong nồi…. "
Lý Thần Đàn đứng dậy cầm xẻng lên bắt đầu lật tỏi.
Hắn thầm lẩm bẩm, rõ ràng hắn có lòng tốt chữa bệnh giúp người ta, sao bây giờ cả đám phụ nữ kia đều vỗ đít bỏ đi rồi, để một mình siêu phàm giả truyền kỳ như hắn phải đi lật tỏi!
Thanh âm Liên Y truyền đến từ phía sau hắn:
"Ngươi sợ ta vậy sao? Ngươi có biết trong hàng rào này có bao nhiêu người muốn làm A Rót của ta không. Vậy mà ngươi lại không để vào mắt."
Lý Thần Đàn ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, chỉ chăm chú lật tỏi.
Liên Y lại nói:
"Xích cổ rất khó luyện, nó mỏng như ngân châm, cực kỳ khó tìm. Sau khi tìm được còn cần luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày mới xem như thành cổ. Trong bốn chín ngày từ khi thành cổ, cứ cách một giờ phải cho nó uống máu một lần. Suốt 49 ngày không ngày nào được ngủ ngon, chỉ mong có thể dùng nó tìm một người hữu tình."
"Khi còn bé mẹ từng nói với ta, thấy thích ai thì treo hoa cho hắn vào, không thích nữa thì đá hắn đi. Nhưng như vậy không hợp ý ta. Ta cảm thấy chỉ nên thích một người, không thể đổi đi đổi lại.”
"Thế nhưng mẹ nói ta quá ngây thơ rồi, nam nhân đều tham lam, không có ngoại lệ, ta đưa ra lòng thành sẽ bị người phụ lòng. Về sau khi đã trưởng thành, ta phát hiện một ít tình lang của tỷ tỷ qua vài ngày đã thành tình lang của người khác. Không khác gì mẹ nói là bao, nam nhân đều tham lam.”
"Vì vậy ta quyết định tìm xích cổ, muốn dùng nó tìm người toàn tâm toàn ý với ta."
Lý Thần Đàn yên lặng lắng nghe, đột nhiên hắn cảm giác Liên Y kỳ thật rất khả ái, ít nhất so với đại đa số người hắn từng gặp thì khả ái hơn.
Thuật thôi miên là để người khác giao nộp tiềm thức của mình. Ban đầu khi Lý Thần Đàn mới phát hiện ra năng lực này từng dùng nó để cho đám thủ vệ canh bệnh viện tâm thần nói ra chuyện bẩn thỉu nhất trong lòng đối phương.
Khi đó Lý Thần Đàn thật sự mở rộng tầm mắt, những chuyện xấu hắn nghe được nhiều vô cùng.
Dần dà, hắn trở nên thất vọng với con người, cũng không chơi những trò chơi nhỏ đó nữa.
Theo Lý Thần Đàn, thế gian này là thứ khảo nghiệm lòng người tốt nhất. Hắn gặp được quá nhiều bóng tối, vì thế khi thấy ánh quang tỏa ra từ Lý Thần Đàn, hắn cảm thấy vừa có chút chói mắt, lại có chút ấm áp.
Thì ra trên thế giới này vẫn còn có người kiên trì giữ vững bản tâm.
Hắn đồng ý với Nhâm Tiểu Túc sẽ làm người tốt không chỉ vì được làm bạn với Nhâm Tiểu Túc mà còn vì giúp Trần Vô Địch quay về.
Hiện tại ước mơ của Liên Y khiến Lý Thần Đàn cảm thấy rất tinh khiết.
Lý Thần Đàn bỗng nói:
"Cũng không ta sợ hay chán ghét gì ngươi, chỉ là có một số việc ta chưa làm xong nên không thể ở lại đây."
"Ngươi muốn đi đâu?"
Liên Y hiếu kỳ nói.
"Tây Bắc…"
Lý Thần Đàn quay đầu lại vừa cười vừa nói.
Lò sưởi cách đó không xa chiếu rọi lên người Lý Thần Đàn, mái tóc trắng dài của hắn chập chờn trong gió nhẹ, hắn quay đầu nhìn Liên Y mỉm cười.
Liên Y kìm lòng không được nói:
"Thật là đẹp mắt, dù không mặc bộ đồ màu đen kỳ quái kia trông ngươi vẫn rất đẹp.”
Lý Thần Đàn thấy thời cơ không sai thì mỉm cười nói:
"Bằng không ngươi đi cùng với ta..."
Liên Y cắt đứt lời hắn, chân thành nói:
"Bất quá vì phòng ngừa ngươi rời đi, ta nên tìm cách hạ xích cổ vào đồ ăn cho ngươi mới được.”
Vẻ mặt Lý Thần Đàn thoáng cái liền suy sụp:
"Quá tổn hại bầu không khí rồi!"
"Chờ ngươi thành A Rót của ta, tất cả hàng rào đều là của ngươi. Chờ ngươi học được luyện thi, trong tộc còn một vị Kim Thi chưa có chủ… "
Liên Y tính toán:
"Đến lúc đó tất cả Tú Chu Châu đều là ngươi, dù sao ngoại nhân vì chướng khí cũng không dám đi vào."
"Được rồi, ta vẫn nên lật tỏi thì hơn…"
Lý Thần Đàn thở dài.
Ta muốn tới Tây Bắc với ai, ai dè ngươi lại muốn ta ở lại…
Đợi tỏi được hong khô, Liên Y đã ngủ quên bên cạnh, trông nàng cực kỳ an tĩnh.
Lúc này Liên Y khác với ban ngày, Liên Y lúc tỉnh táo trông vô cùng tráng kiện, tràn đầy sinh lực, mà Liên Y bây giờ lại an tĩnh và nhu thuận như con thỏ.
Lý Thần Đàn nhìn trong chốc lát thì thu hồi ánh mắt, bắt đầu nghiền nát tỏi đã được hong khô.
Cuối cùng, hắn nghĩ nghĩ rồi cởi áo khoác ra choàng lên người Liên Y, mắc công cô nàng lại bị cảm.
Đợi cho hừng đông, các đại tỷ tinh thần sảng khoái ra làm việc, hai người Lý Thần Đàn cùng Liên Y tựa như chưa có gì xảy ra, chỉ huy mọi người tiến hành bước chiết xuất cuối cùng.
Rượu trong hàng rào có độ rất thấp, không được cất qua hai lần nên không phù hợp để ngâm tỏi.
Dựa theo lời Hồ Thuyết dặn dò, trước tiên bọn họ phải chuẩn bị rượu mạnh rồi mới đổ phấn tỏi vào, ngâm cho nó thành dung dịch.
Trong quá trình này, Lý Thần Đàn chết lặng nhìn nhóm đại thẩm không ngừng uống trộm rượu, sau khi uống say thì kéo A Rót nhà mình vào phòng…
Lý Thần Đàn tự nhủ trong lòng, chuyện gì thế này, người trong hàng rào quá cảm tính rồi!
Bất quá nói thật cũng không trách được các đại tỷ, mùi rượu mạnh phiêu đãng thật sự rất khó lòng kiềm chế mà không uống vài ngụm.
Mà các đại tỷ trong hàng rào chưa từng uống qua rượu mạnh, vì thế vừa uống vài ngụm đã say.
Không riêng gì các đại tỷ, ngay cả Liên Y cũng chịu không nổi sức hấp dẫn, hiện tại đã được đỡ vào phòng ngủ.
Trước khi nào phòng nàng còn dặn Lý Thần Đàn, bảo hắn đừng chạy trốn, Kim Thi gia gia đã đứng canh ở cổng thành, hắn dám chạy sẽ bị lão nhân gia đánh cho không còn hình người…
Lý Thần Đàn nghe xong thì thiếu chút nữa ném bình rượu trong tay xuống đất.
Nghiệp chướng a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận