Đệ Nhất Danh Sách

Chương 709: Tượng Đá Thần Bí

- Đợi đã?
La Lam nghe Nhâm Tiểu Túc nói vậy thì ngây ngẩn cả người:
- Không phải người họ bắt là vật thí nghiệm 01 à.
Sao bây giờ lại trở thành Lục Nguyên rồi?
Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn một cái:
- Việc này phải giữ bí mật, vì ta đoán được Lục Nguyên có thể là vật thí nghiệm 01.
Về phần vì sao ta nghĩ vậy thì trước khi chưa có gì xác định ta không thể nói.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Chu Kỳ.
Chu Kỳ nhất thời không vui:
- Miệng ta rất kín.
Yên tâm đi, ngươi và nha hoàn của ngươi từng cứu chúng ta, ân cứu mạng này ta nhớ kỹ.
Vừa nói dứt câu, Nhâm Tiểu Túc nhất thời cảm nhận được nhiệt độ xung quanh bỗng lạnh hơn nhiều
Hắn nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác:
- Lần này ta tới là muốn cứu Lục Nguyên.
Kỳ thật các ngươi không cần mạo hiểm cùng ta, có những người này làm đệm thịt là đủ lắm rồi.
- Vậy không được…
La Lam nghiêm túc nói:
- Hỏa Chủng quá đáng lắm rồi, dám bắt Tiểu Lục Nguyên đáng yêu.
Chúng ta có thể nhẫn nhưng không thể nhịn, phải đánh cho Thánh sơn long trời lở đất mới được!
Nhâm Tiểu Túc nhìn bóng đêm bên ngoài, không biết hiện tại Lục Nguyên thế nào rồi.
Nếu lần này người bị bắt là Lục Nguyên, e rằng hắn thật sự sẽ lật tung cả nơi này lên.
- Thiếu soái, ngươi đang nghĩ gì vậy?
Đại lừa dối hỏi.
- Ta đang nghĩ, nếu có thể thuận lợi tìm được Nhan Lục Nguyên thì tốt quá.
Lúc đó sẽ dẫn hắn về Tây bắc sống thật tốt, không tham gia vào mấy chuyện thị phi ở Trung Nguyên nữa…
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Lời này của hắn là thật lòng, hiện tại hắn vô cùng khát vọng được bình yên.
Đại lừa dối nghe Nhâm Tiểu Túc nói vậy thì hai mắt sáng trưng:
- Thiếu soái nói thật?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc thấy đại lừa dối đứng lên:
- Ngươi đi đâu?
- Ta phóng tín hiệu thông báo cho đại quân Tây bắc tới san bằng Thánh sơn, giúp Thiếu soái tìm em trai!
Đại lừa dối kiên quyết nói.
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Được rồi được rồi, làm dáng làm gì. Đợi cứ điểm 178 tới đây thì còn gì nữa đâu mà đánh.
- Hắc hắc, ta là đang bày tỏ thái độ của cứ điểm 178 với Thiếu soái á…
Đại lừa dối cười nói.
Một đêm vô sự trôi qua, sáng hôm sau Nhâm Tiểu Túc bị tiếng thét của ai đó làm cho bừng tỉnh.
Hắn chui ra khỏi lều vải thì thấy một cô gái đứng trước cửa lều ai đó, chỉ vào điện thờ trong đống cỏ cao giọng hô:
- Chẳng phải hôm qua điện thờ đã bị đạp nát rồi à?
Nhâm Tiểu Túc tới gần nhìn, hắn hỏi La Lam:
- Hôm qua là ngươi đạp đổ điện thờ, ngươi có ấn tượng gì không?
- Có…
La Lam gật đầu:
- Lúc ấy chỉ đạp bên ngoài điện thờ thôi.
Tượng thần bên trong không bị phá hỏng.
Bất quá sau đó có rất nhiều bọ đen chui ra, sau đó không ai để ý tới tượng thần nữa.
- Đây là tượng thần hôm qua hả?
Trình Vũ ngồi xổm xuống trước tượng thần, tỉ mỉ đánh giá:
- Giống thật.
Các ngươi nhìn đi, trên thân nó có dấu vết rạn nứt khá rõ.
Khả năng cao là do hôm qua La Lam đạp mà có.
Chỉ là, vì sao nó lại ở đây?
Trình Vũ quay đầu nhìn về lều vải phía sau mình.
Lúc này lều vải đã bị khóa kín.
Thế nhưng bên ngoài có động tĩnh lớn như thế sao người bên trong chưa tỉnh lại nữa?
Hắn tự tay kéo khóa lều xuống, kết quả khiến Trình Vũ không khỏi biến sắc, nhịn không được lùi về sau hai bước.
Người trong lều vải chẳng biết đã mất từ lúc nào.
Hai hàng huyết lệ trên mặt y chang tình trạng tử vong của người hôm qua.
Chỉ các là hiện tại đám bọ đen kia vẫn đang bò ra từ hốc mắt và lỗ mũi của chúng.
Dưới da mặt của thi thể dường như có thứ gì đó đang di chuyển.
Trình Vũ kinh nghi bất động nhìn về phía tượng thần.
Lúc này, tượng thần như đang mỉm cười nhìn người chết trong lều vải.
Tình cảnh cực kỳ quỷ dị!
Không ai biết vì sao tượng thần lại đi theo họ tới nơi trú quân, phải biết hiện tại họ cách điện thờ lúc trước tận mấy ki lô mét .
Lần này, mọi người đều thầm nổi cáu, không ai có thể giải thích được rốt cục là vì sao.
Hôm qua việc điện thờ bị đạp ngã khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng hiện tại họ phát hiện bản thân đã xem chuyện này đơn giản quá rồi.
Nữ nhân phát hiện ra điện thờ thấy thi thể trong lều vải thì che miệng run rẩy.
Hai người này sớm đã quen biết nhau, nhìn bộ dáng đau lòng của nữ nhân, e rằng cả hai là một đôi.
Tống Kiều đứng bên cạnh nói:
- Hôm qua người này cũng tính sờ phía sau tượng thần nhưng chậm một bước.
Có khi nào tượng thần này muốn giết người bất kính với nó không?
La Lam cười nhạo:
- Nếu vậy thì nó phải tới tìm lão tử trước, lão tử đạp ngã điện thờ mà.
Nhưng ta chẳng sao cả đó thôi.
Suốt ngày đem mấy chuyện ngưu quỷ xà thần ra nói.
Ta cảm thấy, nói không chừng trong đội vẫn còn gian tế của Hỏa Chủng đấy. Đây là có người muốn chúng ta sống trong sợ hãi, hành hạ cả thể xác và tinh thần chúng ta!
Lời La Lam nói cũng không phải không có đạo lý.
Một người lâm vào sợ hãi trong thời gian dài thì năng lực tư duy bình thường sẽ bị hạ thấp.
Cuối cùng chỉ có thể trở thành thịt cá trên thớt cho người ta mặc sức chém giết.
- Không phải đám bọ đen đều bị đốt sạch rồi à.
Sao bây giờ đám côn trùng này vẫn xuất hiện ở đây.
Hơn nữa các ngươi nhìn đi, bên cạnh lều vải của hắn vẫn còn thuốc trừ bọ. Đám bọ này không sợ thuốc…
Trình Vũ nghi ngờ nói.
- Bây giờ nói mấy chuyện này vô ích thôi…
La Lam cười lạnh:
- Hiện tại lão tử lại đập nát tượng thần, ta xem thử còn ai có thể dùng nó để giả thần giả quỷ nữa.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc cầm một khối đá to ném vào tượng thần.
Loảng xoảng một tiếng, khối đá đập nát cả điện thờ:
Một người kinh ngạc lên tiếng:
- Các ngươi nhìn đi, bên trong tượng thần có một bộ xương cốt!
La Lam ngồi xổm xuống xem xét.
Người này nói không sai, quả thật trong tượng thần có hài cốt màu trắng bị nện tan tành.
- Đây hẳn là tế phẩm a.
Hình như không ít người thường bỏ hài cốt của đứa bé rồi đúc thành tượng thần.
Hài cốt được dùng là vật dẫn để thần linh giáng lâm…
Vương Uẩn ở bên cạnh nói:
- Ta từng đọc được trong một quyển sách.
Chỉ là thời gian cách đây quá lâu nên không nhớ rõ chi tiết.
La Lam cười lạnh:
- Ngươi không nhớ ra hay không muốn nói?
Rõ ràng Vương Uẩn có tài nhìn qua là không quên.
Vậy đối phương không thể nào không nhớ mấy chuyện kỳ quái này được.
Khi mọi người đang thảo luận thì La Lam cau mày nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Làm sao, có phát hiện gì không?
- Không có…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta chỉ sợ có người nào đó yên lặng chuyển tượng thần vào nơi cắm trại.
Vậy nói rõ hắn có năng lực giết người trong im lặng.
Vì thế, chuyện Nhâm Tiểu Túc quan tâm nhất là hắn không phát hiện ra pho tượng này được chuyển tới bằng cách nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận