Đệ Nhất Danh Sách

Chương 820: Năng Lực Gân Gà


Dù là ai cũng không nghĩ tới lại có một đoàn tàu hơi nước chạy vào hành lang!
Nói thật, ngục trưởng thấy cổng lớn bằng kim loại bị nổ tung đã rất bất ngờ rồi. Rõ ràng có người dẫn nổ số bom được lắp đặt sẵn trên đó mới có thể tạo thành lực công phá lớn như thế.
Thế nhưng kích nổ nằm trong tay trưởng quan Vương Tử Dương kia mà. Điều này chứng tỏ, hẳn trưởng quan đã lành ít dữ nhiều.
Giám ngục suốt ngày ở trong ngục giam nên tin tức thật sự có phần bế tắc. Hắn biết bên ngoài có người tập kích hàng rào 31, thế nhưng không ngờ tới Vương Tử Dương đã gặp bất trắc.
Đoàn tàu hơi nước chạy xuyên qua làn khói thuốc, khói súng chuyển động quanh xe tạo ra thanh thế kinh người.
Thế nhưng điều khiến người khác chấn kinh nhất là có một hắc y nhân đang cầm súng máy hạng nặng đứng trên đầu đoàn tàu!
Một người hô:
- Vương Tòng Dương, nổ súng!
Dứt lời, họng súng trong tay hắc y nhân như một con tiểu long gào thét phun lửa. Nhóm giám ngục chưa kịp tỉnh hồn đều bị bắn chết sạch!
Đoàn tàu phối hợp với súng hạng nặng chẳng khác nào một lô cốt di động, không chỉ dùng vài từ là có thể diễn tả sự đáng sợ của nó.
Đi hết hành lang là tới đại sảnh phòng giam. Phòng giam chẳng khác nào một sân vận động thu nhỏ dưới lòng đất, diện tích lớn rất thích hợp cho đoàn tàu hơi nước phát huy.
Ngục trưởng xanh mặt nhìn đoàn tàu, hắn không ngờ lại có người dám tùy ý làm càn trên địa bàn của hắn!
Ngay cả đoàn tàu cũng dám dùng cơ đấy!
Bấy giờ, ngục trưởng đột nhiên lấy một phi châm ra, phóng về phía đoàn tàu.
Phi châm rất nhỏ, nếu không nhìn rõ sẽ chẳng nhận ra. Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả đoàn tàu hơi nước nữa!
Phòng giam bí mật trở thành một nơi binh hoang mã loạn, thật sự khó lòng phòng bị một cây phi châm.
Thấy phi chân bắn về phía hắc y nhân thì ngục trưởng thầm cười lạnh. Hắn cảm thấy đối phương hẳn cũng giống như những tù nhân khác, không nhận ra sự khác biệt nằm ở cây phi châm này.
Thế nhưng khi phi châm đánh lên người hắc y nhân, một vầng hào quang màu bạc bỗng bao lấy đối phương, ngay sau đó hắc y nhân liền biến mất!
Nhâm Tiểu Túc trống trong thông đạo không đi lên đoàn tàu nhìn thấy vậy thì ngây ngẩn cả người!
Hắc y nhân kia là lão Hứa, thế nhưng lão Hứa lại đột nhiên quay về cung điện đứng yên không nhúc nhích. Mặc cho Nhâm Tiểu Túc triệu hoán thế nào cũng chẳng phản ứng. Mà trên ót lão Hứa lại cắm một ngân châm trông như sợi lông trâu vậy…
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
- Có việc lạ, dường như ngục trưởng có thể phong ấn năng lực của siêu phàm giả!
Lúc trước trên trận chiến của Vọng Xuân Môn, đoàn tàu hơi nước cũng từng bị người khác kiềm chế. Thế nhưng siêu phàm giả khi ấy phải cố hết sức mới làm được.
Ngay lúc Nhâm Tiểu Túc đang kinh ngạc thì ngục trưởng cũng vậy. Năng lực của giống như Quý Tử Ngang và Nhâm Tiểu Túc suy đoán, chỉ cần dùng ngân châm tấn công người khác, thậm chí chỉ cần đụng vào năng lực của đối phương cũng có thể tiêu trừ năng lực này trong vô hình. Sau một thời gian dài chẳng thể dùng được nữa.
Dù Vương Uẩn khống chế được không khí thế nhưng một khi phi châm đụng vào đoàn không khí hắn điều khiển thì năng lực của Vương Uẩn vẫn sẽ bị giam cần. Đây cũng là lý do ngục trưởng có thể ngồi vào cái ghế này lâu như thế!
Thế nhưng ngục trưởng không ngờ hắc y nhân lại là năng lực hiện hình của một người. Hắn vốn tưởng đấy là người sống cơ.
Ngục trưởng thầm suy nghĩ, phi châm của hắn cần ba ngày mới ngưng tụ ra một cái. Hắn đã để dành được ba cây, dùng một cây còn hai cây.
Bất quá hắn xác định người đến chỉ có hai, hiện tại phế một, chờ hắn chỉ còn là đoàn tàu kia mà thôi!
Nghĩ tới đây, ngục trưởng chẳng chút do dự phóng phi châm trúng đoàn tàu hơi nước!
Bấy giờ ngục trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, liên tiếp giải quyết xong hai siêu phàm giả. Đại cục đã định!
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đi ra. Ngục trưởng thấy hai người thì cười dài:
- Năng lực hai người các ngươi đã bị phế còn dám ra mặt. Đủ dũng cảm a…
Thế nhưng chưa nói hết câu thì ngục trưởng đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn bỗng quay người, phi châm thứ ba bắn về sau lưng hắn. Chẳng biết từ khi nào Ám ảnh chi môn đã xuất hiện ở đó!
Phi chấm đánh trúng Ám ảnh chi môn, Ám ảnh chi môn tan biến.
Vốn Nhâm Tiểu Túc còn tưởng phi châm của đối phương sẽ xuyên qua Ám ảnh chi môn, không ngờ năng lực của ngục trưởng lại cổ quái như thế, có thể ghim vào cả Ám ảnh chi môn cơ đấy.
Ngục trưởng hiện tại có phần luống cuống. Vì hắn thấy được Nhâm Tiểu Túc rút một thanh Hắc đao từ không khí ra. Còn cô nương kia thì rút Hắc thương.
Ngục trưởng nghĩ mãi cũng không rõ, hắn đã phong ấn ba năng lực mà sao năng lực đối phương cứ như có mãi không hết!
Quá tà môn!
Nói thật, nếu đổi thành siêu phàm giả khác, hai người đơn đả độc đấu ngục trưởng nhất định chiếm thế thượng phong. Hắn có ba cơ hội phong ấn năng lực, hơn nữa phi châm còn có thể đả thương người.
Thế nhưng đối thủ của hắn bấy giờ lại là Nhâm Tiểu Túc. Ngay cả Nhâm Tiểu Túc còn chẳng đếm được hiện tại hắn có bao nhiêu năng lực kia mà.
Nói xa hoa thì ba cây phi châm của đối phương căn bản không đủ nhét kẽ răng Nhâm Tiểu Túc…
Nhâm Tiểu Túc nói với Dương Tiểu Cận:
- Nhìn sắc mặt hắn thì chắc chết chêu số rồi.
Dương Tiểu Cận kinh ngạc:
- Chỉ có ba lần, năng lực này vô dụng quá rồi.
- Ừ, vô dụng quá.
Nhâm Tiểu Túc đồng tình.
Ngục trưởng nghe hai người nói thế thì khó chịu vô cùng. Năng lực của hắn vô dụng chỗ nào. Hắn trấn áp ngục giam này ngần ấy năm nay chưa từng để lọt con cá nào. Đấy chẳng phải do năng lực của hắn đặc thù à, có thể nói hắn là đòn sát thủ của Khổng thị đấy. Sao vào miệng hai người này lại biến thành vô dụng rồi?
Rõ ràng vấn đề nằm trên người hai người này có được không!
Trong lúc ngục trưởng suy tư thì sau lưng hắn vang lên tiếng gió. Ngục trưởng vừa quay đầu lại liền thấy đại lừa dối ngày càng đi tới gần mình, mãi tới khi khoảng cách cả hai đủ để tiếp xúc thân mật.
Khuôn mặt đại trà của ngục trưởng bị đạp tới biến hình, cả người như diều đứt dây văng ra ngoài.
Đại lừa dối dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Thiếu soái, ngươi tới rồi!
Nhâm Tiểu Túc nhìn dấu chân trên mặt ngục trưởng đang hôn mê rồi nhìn biểu tình chân thành kết hợp với ánh mắt long lanh của đại lừa dối, hắn nhất thời nổi da gà.
Quý Tử Ngang đứng sau lưng đại lừa dối nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Xin chào, ta là Quý Tử Ngang. Lần này sẽ cùng đại lừa dối về Tây bắc.
Nhâm Tiểu Túc mặt mày hớn hở tiến tới nắm tay người ta:
- Chào ngươi chào ngươi, ta tới cứu Vương Uẩn ai ngờ cứu thêm được ngươi. Ngươi khách khí quá rồi.
Vương Uẩn ở bên cạnh đen mặt:
- Hai trăm anh em của ta thế nào rồi?
Nhâm Tiểu Túc an ủi:
- Gấp cái gì, nhất định cứu được. Trước tiên thả hết tù nhân trong đây ra, để họ ra ngoài tạo thêm hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận