Đệ Nhất Danh Sách

Chương 402: Người Vẫn Còn Là Được

Trên thực tế, nghi ngờ của đám Trương Tiểu Mãn là chính xác.
Trận địa súng máy đã bị Ảnh tử của Nhâm Tiểu Túc tấn công.
Vừa xuất phát, Nhâm Tiểu Túc đã để Ảnh tử dò đường, tránh gặp phải mai phục.
Trải qua một ít sai lầm, Nhâm Tiểu Túc đã học được cẩn thận là không thừa.
Nhưng chuyện đó cũng chẳng phải thứ vui vẻ gì, vì đây là thứ hắn học được trên máu và nước mắt của đồng bạn.
Một người hiểu chuyện tới chừng nào chứng tỏ hắn ta từng chịu qua từng ấy đau khổ.
Vị trí của Đội 2 và Đội 3 có chút xa.
Khoảng thời gian này, cả 3 đội bảo trì khoảng cách 2 ki lô mét.
Mà phạm vi không chế Ảnh tử của Nhâm Tiểu Túc chỉ có 1 ki lô mét mà thôi.
Vì thế hắn không cách nào trợ giúp hai đội khác được.
Bấy giờ, bỗng nhiên Trương Tiểu Mãn nói:
- Tiếp tục tiến lên, lộ tình tới Thập Xuyên của chúng ta còn 1 ngày nữa.
Không được thả lỏng, bất kỳ lúc này cũng có thể gặp phải phục kích.
Tông thị để lưu dân và tư quân ở nơi xa nhất tiền tuyến, kết hợp với súng mạng hạng nặng muốn khiến binh sĩ cứ điểm 178 tổn thất thảm trọng.
Đây chính là chỗ kỳ dị trong thời đại chiến tranh vũ khí nóng.
Trương Tiểu Mãn vừa đi vừa hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Kỳ thực ra luôn tò mò, sao ngươi không hứng thú gì với việc lên chức vậy?
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đánh xong trận này, ta muốn tới Trung Nguyên.
- Đợi chút…
Trương Tiểu Mãn cảm thấy có gì đó là lạ:
- Ngươi nói, đánh giặc xong sẽ rời khỏi cứ điểm 178 tới Trung Nguyên?
- Đúng thế…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta muốn tìm người nhà.
Hôm trước lúc ghi di thư, các ngươi còn có người để gửi, mà bây giờ ngay cả người gửi di thư ta cũng không có.
- Là Tông thị?
Trương Tiểu Mãn nói.
- Đúng vậy.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp.
Giờ khắc này, bỗng nhiên Trương Tiểu Mãn hiểu ra lý do Nhâm Tiểu Túc xuống tay tàn ác với Tông thị như thế.
Ngược lại còn chủ động nhận nhiệm vụ tấm công chủ cống, thì ra là có oán hận trong lòng.
Bình thường Nhâm Tiểu Túc không lộ ra đau khổ trong lòng.
Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được sự cô độc toát ra từ Nhâm Tiểu Túc.
Tỷ như khi mọi người cùng quây quần bên đống lửa, Nhâm Tiểu Túc sẽ một mình ngồi bên cạnh nhìn lên trời.
Tỷ như sau khi mọi người nói chuyện phiếm sau khi ăn cơm, Nhâm Tiểu Túc lại dựa vào đại thụ nhìn nơi phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngày Nhâm Tiểu Túc như huyết nhân đi xuống núi trong trận đánh quan ải kia, Trương Tiểu Mãn thấy rõ sự tức giận dần được tiêu trừ từ hắn.
- Thổ phỉ quan ải là ngươi giết?
Ý Trương Tiểu Mãn muốn hỏi là lực lượng chủ lực đã bị tiêu diệt trước trận đánh của thổ phỉ quan ải.
- Không phải…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Là em trai ta làm.
Trương Tiểu Mãn nghẹn họng, Nhâm Tiểu Túc đã hung mãnh như vậy, em trai hắn còn có thể đoàn diệt thổ phỉ quan ải? Đây là cái gia đình kiểu gì thế…
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc cũng không giải thích quá nhiều.
- Cơ mà sao khi ngươi đi, an bài của Tư lệnh cho ngươi tới Tiêm Đao Liêm chẳng phải công cóc rồi?
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ.
- Tư lệnh cho ta tới Tiêm Đao Liên có dụng ý gì à? Là tự ta yêu cầu muốn tới nơi nguy hiểm nhất.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
- À, không có gì…
Trương Tiểu Mãn nói, hắn cảm thấy mọi người đều đã hiểu lầm rồi.
Người sẽ rời khỏi cứ điểm sao có thể là Tư lệnh đời tiếp theo?
Hoặc nói, Trương tư lệnh vẫn chưa biết ý nghĩ này của Nhâm Tiểu Túc?
Trên đường đi, họ trải qua tổng cộng 3 trận địa phục kích.
Có điều không chút ngoại lệ, người của những trận địa này đều đã bị giết trước khi họ tới.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Trương Cảnh Lâm không thể đánh nhau, vì sao các ngươi đều nghe lời hắn?
Đây là nghi hoặc đã tồn tại từ lâu trong lòng Nhâm Tiểu Túc.
Hẳn đám hảo hán Tây bắc này kính nể nhất là cường giả, tuy Trương Cảnh Lâm từng có hành động vĩ đại như cứu người nhưng vẫn không đủ để thống lĩnh đám người này?
Trương Tiểu Mãn lắc đầu:
- Ta cũng không biết.
Thế nhưng có người từng nói, vốn trên người Tư lệnh không nên có đao kiếm, giết người là chuyện chúng ta nên làm.
Mà việc Tư lệnh làm là nói cho chúng ta biết có nên giết người đó không và giết như thế nào.
Trương Tiểu Mãn dùng máy liên lạc báo cáo cho Chu Ứng Long họ đã tới địa điểm tập kết.
Chu Ứng Long kinh ngạc nói:
- Đội 2 và Đội 3 còn đang bị chặn đánh, các ngươi tới đó kiểu gì thế? Trên đường đi các ngươi không gặp phục kích à?
- Chúng ta có gặp phục kích, cơ mà bị Siêu phàm giả thần bí nào đó tiêu diệt sạch rồi…
Trương Tiểu Mãn ăn ngay nói thật:
- Chúng ta cũng không biết là ai làm nữa.
- Không phải Nhâm Tiểu Túc chứ?
Chu Ứng Long hỏi.
- Chúng ta cũng hoài nghi là hắn, nhưng hắn vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta không rời….
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Doanh trường, chúng ta có cần đi giúp Đội 2 và Đội 3 không?
- Không cần, Đại độ tự có lộ tuyến của mình, không thể làm loạn kế hoạch…
Chu Ứng Long nói tiếp:
- Áp lực của đám bọn họ cũng không quá lớn, chỉ là tới trễ một chút thôi.
Địch nhân phục kích không phải binh sĩ lão luyện gì.
- Vậy nhóm ta làm gì bây giờ?
Trương Tiểu Mãn hỏi.
- Trước tiên các ngươi làm quen địa hình, chuẩn bị tấn công Thập Xuyên và đợi Đội 2 Đội 3 tới tụ họp.
Quân tiên phong cùng những đội khác sẽ tới vào ngày mốt.
Chu Ứng Long nói xong liền cúp máy.
Trương Tiểu Mãn chỉ huy:
- Tổ 1, 2, 3 nghỉ ngơi.
Tổ 4, 5, 6 theo ta làm công sự phòng ngự đơn giản, phòng ngừa địch nhân từ Thập Xuyên đánh lén.
Không thể không nói, Trương Tiểu Mãn vô tâm ăn muốn “nuốt” quân giới ngày thời lên chiến trường thì rất ra dáng một Đại đội trưởng.
Những gì liên quan tới quân sự, hắn chẳng hàm hồ chút nào.
Nhâm Tiểu Túc đi vào rừng, nhìn Thập Xuyên ở nơi xa.
Chỉ thấy nơi đó nhà cao đã sụp đổ, còn dư lại đều là nhà nhỏ tầm hai lầu.
Trương Tiểu Mãn đứng một bên nói:
- Xi măng cốt thép con người dùng để xây nhà cũng không địch lại nổi thời gian.
Chỉ cần không trùng tu kịp thời, trong vòng 200 đều sẽ sụp đổ cả.
Qua 500 nữa, nơi này sẽ không còn bất kỳ kiến trúc này, thành thị không chắc chắn như con người vẫn tưởng.
- Những con người thì vẫn sống tiếp..
Nhâm Tiểu Túc bỗng nói.
Trương Tiểu Mãn có chút sửng sốt, sau đó cười:
- Lời này không sai, người vẫn còn là được.
Vì tới gần Thập Xuyên nên họ không thể đốt lửa trại.
Bằng không sẽ trở thành bia ngắm để binh sĩ Tông thị nã pháo.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì bày tỏ đã hiểu.
Vào nửa đêm, vì không có chuyện gì làm nên Nhâm Tiểu Túc đi tới nơi xa, nhóm vài chống lửa.
Quả nhiên, lửa vào cháy cao, đạn pháo từ Thập Xuyên liên tiếp cuồng công mấy đống lửa đó.
Đám người Trương Tiểu Mãn ngồi sau công sự phòng ngự nghe tiếng pháo nổ không khỏi mê man, không biết đám địch nhân trong Thập Xuyên đang đánh ai.
Khi thấy Nhâm Tiểu Túc ung dung quay lại, Trương Tiểu Mãn hiếu kỳ nói:
- Ngươi làm gì thế?
- À…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Không phải ngươi nói đốt lửa sẽ bị nã pháo hả.
Ta đi nhóm lửa.
Ta cảm thấy có thể khiến họ lãng phí đạn dược cũng không tệ.
Quân đội trong Thập Xuyên chỉ có một mình, sẽ không được tiếp tế.
Nói không chừng còn có thể giảm bớt thương vong nữa.
Nhâm Tiểu Túc chỉ tiện tay thư một chút chứ không nghĩ sẽ thành công.
Mà trong suy nghĩ của Trương Tiểu Mãn, hắn cũng không hiểu Nhâm Tiểu Túc đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận