Đệ Nhất Danh Sách

Chương 913: Mạnh Mẽ Lên

Tất cả mọi người trong chiến lữ thứ 6 đều hiểu rõ, sau khi chi đội này tới Trung Nguyên rốt cuộc sẽ được ai chỉ huy đây.
Hiện giờ địa vị Nhâm Tiểu Túc tại tây bắc đã là sự tình mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, nếu ở thời đại phong kiến thì đây là thái tử a.
Hơn nữa còn là loại thái tử không có huynh đệ tranh chấp nữa.
Mặc dù có chút lão tướng vẫn trong quá trình quan sát nhưng mọi người cũng không phản đối rõ rệt.
Cho nên, khi Nhâm Tiểu Túc nói để P5092 tiếp quản quyền chỉ huy, trong lúc họp Trương Tiểu Mãn chỉ ngồi ở bên cạnh dự thính mà không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Không thể không nói, ưu điểm lớn nhất của Trương Tiểu Mãn là hắn rất hiểu chuyện, hiểu rõ năng lực của bản thân.
Bất quá hắn rất nỗ lực học tập, chung quy cũng là người biết phát triển bản thân nha.
Vừa rồi Vương Uẩn nhỏ giọng nói lai lịch P5092 cho Trương Tiểu Mãn nghe.
Bấy giờ hắn liền nhận ra, đây là cơ hội học tập tốt nhất của mình.
Lúc này, bốn bốn đoàn trưởng của chiến lữ thứ 6 cùng sĩ quan phụ tá, tham mưu tác chiến cùng tất cả quan quân đều ngồi trong doanh trướng chỉ huy, yên lặng nhìn khuôn mặt xa lạ ở phía cuối bàn dài của P5092.
Trên đường tới đây Trương Tiểu Mãn đã thông báo cho bọn họ, đây là người mà Thiếu soái mời từ Hỏa Chủng về, là quan chỉ huy phi thường lợi hại, về sau sẽ cùng đại hưng tây bắc với bọn họ.
Mọi người nhanh chóng ngầm hiểu, những năm nay nhân tài tới đại hưng tây bắc cũng không thiếu.
Mặc dù có vài người không hợp khí hậu, không quá hòa hợp cùng người tây bắc nhưng đại bộ phận đều làm việc rất tốt.
Đương nhiên, cũng sẽ có người thầm oán trách, nói là cái gì hòa thượng từ bên ngoài tới chỉ biết niệm kinh, cho nên có tâm muốn nhìn xem đến cùng quan chỉ huy vị Hỏa Chủng này có năng lực gì.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận ngồi một bên dự thính, Nhâm Tiểu Túc nói với Dương Tiểu Cận:
"Vừa rồi ta..."

Kết quả còn chưa nói xong, P5092 bỗng nhiên nói:
"Yên lặng, trong hội nghị tác chiến không cho phép thì thầm to nhỏ."

Nhâm Tiểu Túc nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó cười đáp:
"Được."

Những sĩ quan khác hai mặt nhìn nhau, lá gan P5092 rất lớn a, dám dùng Thiếu soái lập uy?
Cũng không phải nói Thiếu soái có uy quyền thế nào, hơn nữa trên tay Thiếu soái cũng không có thực quyền, mọi người đắc tội Thiếu soái không sợ ném đi bát cơm, tây bắc không có loại chuyện này.
Nhưng vấn đề là vũ lực giá trị Thiếu soái rất cao a, dùng Thiếu soái lập uy không sợ bị đánh lén à...
Dù sao đang ngồi các vị đều là biết không ít việc, cứ nhìn chuyện Thiếu soái từng làm trước kia, bọn họ có nhiều người hơn cũng không đủ một mình Thiếu soái đánh...
Sau khi P5092 xác nhận thái độ với Nhâm Tiểu Túc thì bình tĩnh nói với những sĩ quan khác:
"Hiện tại tới báo cáo tình huống từng tổ đội tác chiến cho ta.
Ta cần hiểu rõ hơn về tình huống chân thực của chiến lữ thứ 6, vị tham mưu tác chiến nào sẽ nói?"
Kết quả Vương Uẩn đột nhiên mở miệng nói:
"Ta nói a."

Nhâm Tiểu Túc nhìn Vương Uẩn một cái.
Lúc trước hắn chưa nghĩ tới, Vương Uẩn thông minh, P5092 cũng rất thông minh, thế nhưng hai người là hai hướng bất đồng, một cái vĩ mô một cái vi mô, cũng không biết hai người hợp tác cùng một chỗ sẽ thế nào nữa.
P5092 gật gật đầu:
"Vậy ngươi nói."

"Thực tế chiến lữ thứ 6 là một lữ tăng cường, toàn bộ lữ có bốn đoàn, bởi vì không có tiếp tế hậu cần nên toàn bộ đều là bộ binh đoàn, trong đó bộ binh đoàn thứ nhất 1497 người, bộ binh đoàn thứ hai 1501 người, bộ binh đoàn thứ ba 1419 người, bộ binh đoàn thứ bốn 1521 người."

"Trong đó bộ binh đoàn thứ nhất, lão binh ba năm trở lên có 1041 người, bộ binh đoàn thứ hai có 1011 người, bộ binh đoàn thứ ba..."

"Binh sĩ ba mươi tuổi trở lên, bộ binh đoàn thứ nhất có 310 người, bộ binh đoàn thứ hai có 170 người..."

"Lão binh từng tham chiến, bộ binh đoàn thứ nhất co 781 người, bộ binh đoàn thứ hai có 691 người..."

Khi nói tới những số liệu này, Vương Uẩn rõ như lòng bàn tay, cứ như đã thuộc lòng tất cả.
Trước khi P5092 tới, hắn đã xem qua hết, vốn muốn nói cho Nhâm Tiểu Túc ai ngờ lại thành P5092
Nhìn những cái số liệu này trông thường thường không có gì lạ nhưng một quan chỉ huy xuất sắc sẽ hiểu, nếu tỉ lệ lão binh và tân binh trong chi đội chênh lệch quá nhiều sẽ tạo nên sự mất cân bằng trên chiến trường, khi đó nhân số dù nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.
Đây vốn là chuyện P5092 muốn hỏi, hắn còn lo những quân quan này đáp không được, lại không ngờ Vương Uẩn lại đáp rõ rõ ràng ràng như vậy.
P5092 tán thán nói:
"Rất tốt."

Kết quả thời điểm này, Vương Uẩn bỗng nhiên nhíu mày:
"Không đúng, binh sĩ ba mươi tuổi trở lên của bộ binh đoàn thứ nhất không phải 310 người.
Xin lỗi, là 31 1 người."

"Không có việc gì, nhớ lầm một chút cũng không sao, ảnh hưởng không lớn…"
P5092 nói.
"Không phải là nhớ lầm…"
Vương Uẩn nói:
"Hôm nay là sinh nhật một người nên lão binh từ 30 tuổi trở lên của bộ binh đoàn thứ nhất trở thành 311 người."

Việc này dù là P5092 hay đi nữa thì nghe xong cũng không khỏi chấn kinh.
Trên thế giới này có người có trí nhớ biến thái như vậy à?
Có câu chuyện cười như sau, 3 người bị quân địch bắt làm tù binh, sau đó quân địch nói, chỉ cần mỗi người các ngươi có thể trả lời một vấn đề, chúng ta liền thả các ngươi trở về, 3 người nhanh chóng đồng ý.
Vì vậy quân địch hỏi người đầu tiên: Trong đội các ngươi có bao nhiêu người a?
Người đầu tiên trả lời, 1000 người.
Vì vậy hắn được thả.
Vì vậy quân địch hỏi người thứ hai: Binh sĩ của các ngươi có bao nhiêu nam, bao nhiêu nữ?
Người thứ hai trả lời, 1000 người toàn bộ đều là nam.
Vì vậy hắn cũng được thả.
Sau đó quân địch hỏi người thứ ba:
"Tên của 1000 người này là gì?"
Người thứ ba chết rồi.
Nhưng loại vấn đề này căn bản không làm khó được tên biến thái như Vương Uẩn, hắn thật có thể trả lời cả ba câu hỏi trên.
Lúc này Vương Uẩn tiếp tục nói:
"Hiện tại chúng ta nói một chút về phân phối vũ khí đi..."

Lúc này, Vương Uẩn có thể nói rõ số đạn trong từng đoàn chứ đừng nói tới số lượng súng máy, lựu đạn, thuốc nổ hắn đều nhớ cả.
Vương Uẩn vừa nói, P5092 vừa cầm bút ghi chép toàn bộ số liệu lên vở.
Chỉ nửa giờ, P5092 đã nắm rõ chiến lữ thứ 6 trong lòng bàn tay.
Nhâm Tiểu Túc ở một bên quan sát, hắn phát hiện ánh mắt P5092 càng ngày càng sáng, theo từng giây phút hiểu rõ hơn về chi đội này, khí tràng cũng ở không ngừng biến hóa.
Tuy hiện tại chiến lữ thứ 6 trả lại không chiến đấu cùng mọi rợ nhưng đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm giác được, đào được Vương Uẩn và P5092 tựa hồ là một việc vô cùng chính xác.
Hai người này mà liên thủ lại thì trâu bò biết bao nhiêu a!
Cộng thêm năng lực khống chế chiến trường của hắn và Dương Tiểu Cận, nói không chừng chỉ một chi chiến lữ cũng có thể tạo thành ảnh hưởng phi thường lớn trên toàn bộ chiến trường.
P5092 khép vở lại rồi nói với tất cả mọi người:
"Nghỉ ngơi nửa giờ, kế tiếp ta muốn tiến hành điều chỉnh biên chế với các chiến lữ.
Hiện giờ tuy việc phân phối lính rất cân đối, nhưng trên chiến trường, có đôi khi cân đối cũng sẽ sản sinh chỗ thiếu hụt trí mạng, ta cần có người có thể công thành, cũng cần người có thể thủ vững trận địa, phân công khác nhau, từng binh sĩ trong bộ binh đoàn cũng sẽ làm những nhiệm vụ bất đồng."

"Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu?"
Trương Tiểu Mãn bỗng nhiên hiếu kỳ nói, bầu không khí trong doanh trướng chỉ huy đã không còn rời rạc, chung quy có cảm giác như đại chiến sắp tới.
P5092 nhìn về phía Vương Uẩn:
"Trong trí nhớ của ngươi, có địa hình vùng này Trung Nguyên sao?"
"Có.”

Vương Uẩn bình tĩnh nói.
P5092 nghĩ nghĩ rồi nói:
"Thế này, ngươi giúp ta tìm ra chỗ này: Cách Đại Ngưu sơn chừng 50 đến 70 ki lô mét , gần nguồn nước, cách đường nhỏ Vương Kiền Lĩnh mà quân đoàn viễn chinh lui lại chỉ có hai giờ đi đường, địa thế hiểm yếu có thể trú đóng ở, không dễ dàng bị phát hiện..."

Vô số điều kiện được P5092 nói trong vòng ba phút đồng hồ.
Vương Uẩn đứng dậy mở ra một cuốn địa đồ ra, sau đó chỉ một vị trí ở hướng đông bắc Ngọc Sơn:
"Nơi này, Tả Vân sơn!"
Vẻ mặt P5092 đầy ý cười, hắn bỗng nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Hiện tại dù ngươi không cho ta tới tây bắc, ta cũng không phải đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận