Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1047: Tiến Hành Đại Hưng Tây Bắc

"Thiếu soái, ta từng nghe Trương tư lệnh nhắc tới, hắn nói trước kia ngươi từng sống trên thị trấn, sinh hoạt vô cùng cực khổ, đúng không?"
Đại lừa dối vừa đánh giá nạn dân ngoài hàng rào vừa nói.
Bọn họ không trực tiếp đưa khoai tây cho nạn dân mà đi vào nơi nạn dân đang ở, quan sát tình cảnh của những người này.
Lúc này, nạn dân đã gầy như que củi, chứng tỏ thân thể của họ đã dần cạn kiệt, mỡ tích trữ cũng tiêu hao không còn gì.
Không ít túp lều tỏa ra mùi tanh tưởi lợm giọng, người sống bên trong không biết đã chết từ khi nào.
Có người đau dạ dày ôm bụng, chẳng biết họ đã ăn trúng thứ gì khiến dạ dày bị thương hoặc thậm chí bị loét và thủng.
Nhâm Tiểu Túc đáp:
"Lúc còn ở thị trấn 113, thời gian trôi qua thật sự rất khổ.
Cơ mà ta vốn đã sống từ nhỏ tại đó nên học được không ít cách kiếm ăn từ người khác, không tới mức chết đói.
Mà người trong hàng rào nếu gặp nạn thì không có bản lĩnh sinh tồn, không thể thích nghi kịp với hoàn cảnh, rất dễ chết bất đắc kỳ tử."

Đại lừa dối vui tươi hớn hở cười nói:
"Tư lệnh nói lúc ấy ngươi sống rất khổ, hắn còn nói từng tận mắt thấy ngươi đi đào mỏ để mua bánh ngô cho em trai mình.
Sau đó ra ngoài lều lén ăn rễ cây, không để em trai ngươi thấy.”

Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì không khỏi nhớ lại khoảng thời gian đó.
Khi ấy hắn còn chưa biết đi săn, chỉ có thể đi đào mỏ, tuổi hắn nhỏ nên sức không lớn, chỉ làm đủ để mua bánh ngô cho một người ăn.
Bất quá hắn cười đáp:
"Khi ấy đau khổ thật, nhưng lúc nhớ lại ta vẫn cảm thấy hơn mười mấy năm đó là thời gian vui vẻ nhất của ta."

"Thiếu soái biết vì sao Trương tư lệnh chọn ngươi không?”

Đại lừa dối cười hỏi.
"Vì sao?"
Kỳ thật đây cũng là một trong những điều Nhâm Tiểu Túc cảm thấy khó hiểu.
"Vì hắn thấy được rất nhiều phẩm chất trân quý trong ngươi…”
Đại lừa dối không nói nữa nhưng nguyên nhân có vẻ đều do khoảng thời gian ở thị trấn đó.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc thấy vài đứa nhỏ ngồi trong lều trơ mắt nhìn mình và đại lừa dối.
Thiếu niên ngồi xổm xuống, mặt đối mặt cùng đứa nhỏ cách khe hở của túp lều.
Hắn phảng phất như thấy được Nhan Lục Nguyên khi còn nhỏ, lúc đó Tiểu Lục Nguyên vẫn chưa phải khả hãn của Thảo Nguyên.
Nhâm Tiểu Túc lấy vài viên kẹo từ không gian đưa cho đứa nhỏ, đứa nhỏ sợ hãi không dám nhận lấy.
"Ăn đi… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Tiểu hài tử bên trong túp lều vội vàng cầm kẹo trong tay Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng hắn không ăn mà cất vào túi áo, dường như muốn đợi để chia cho ai đó.
Nhâm Tiểu Túc nhìn xung quanh túp lều rồi nói với tiểu hài tử:
"Bây giờ ngươi không ăn, đợi lát nữa sẽ có người tới giành đấy.
Có lẽ ngươi có dũng khí bảo vệ viên kẹo này, nhưng năng lực để bảo vệ thì không.”

Tiểu hài tử nghe Nhâm Tiểu Túc nói xong như có điều suy nghĩ, sau đó nó ăn hết cả bảy tám viên kẹo đường chỉ trong một lần.
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Thông minh."

Sau đó có không ít nạn dân nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc và đại lừa dối như muốn xin ăn, nhưng một mực vẫn không dám tiến lên.
Nhâm Tiểu Túc không phát khoai tây cho những người này ngay mà đốt lửa lên, bắt đầu nướng khoai.
Cả hai người bình tĩnh ngồi bên cạnh đống lửa, nạn dân vây quanh ngày càng nhiều, họ vừa nhìn đống lửa vừa nuốt nước miếng.
Hơn hai mươi phút sau, Nhâm Tiểu Túc cầm Hắc đao khều khoai tây trong đống lửa ra.
Hắn không hề che giấu thân phận siêu phàm giả của mình, điều này khiến các nạn dân sợ hãi và kính nể.
"Ta thấy các ngươi đều đói bụng, tự phân số khoai tây này ra đi… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
Nghe vậy, các nạn dân nhất thời nhào tới.
Dù khoai tây rất nóng nhưng nạn dân vẫn chịu đau mà cầm chặt trong tay.
Nạn dân vây quanh chỉ sợ có tới vài trăm người, thế nhưng khoai tây chỉ có sáu bảy củ, căn bản không đủ chia.
Trong nháy mắt đám nạn dân đầu tiên lấy được khoai tây, mùi khoai nướng tản ra khắp nơi, mọi người điên cuồng tranh đoạt.
Rất nhanh, khoai tây đã bị ăn sạch.
Trong quá trình tranh đoạt này, không ít nạn dân mặt mũi bầm dập, họ nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, tựa hồ không tiếng động hỏi: Còn gì nữa không?
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn bọn họ, khoai tây đương nhiên có rất nhiều.
Hắn dụ người mà số khoai tây đem theo chiếm hết phân nửa không gian thu nạp.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại nói:
"Hết rồi, đâu ra nhiều khoai tây vậy chứ.”

Mọi người lộ ra thần sắc thất vọng, không ai dám hỏi nữa.
Đột nhiên có hán tử đẩy đám người ra, trong tay là một khẩu súng lục, hắn chĩa súng về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Ngươi nhất định còn đồ ăn.
Mau giao ra đây, bằng không dù ngươi là siêu phàm giả cũng không cản được đạn."

Nếu là bình thường, dù trong tay người bình thường có súng cũng chẳng dám uy hiếp siêu phàm giả.
Cơ mà hán tử này đã đói tới mức chịu không nổi nữa rồi.
Hán tử thấy Nhâm Tiểu Túc không sợ thì nâng cao giọng:
"Không nghe ta nói gì sao?! Móc túi ngươi ra cho ta xem còn gì không! Có lương khô hay chocolate! Kẹo cũng được, vừa rồi ta thấy ngươi đưa đứa nhỏ kia mấy viên kẹo!”
Vừa dứt lời, đại lừa dối bên cạnh Nhâm Tiểu Túc bỗng như nhảy lên như báo săn.
Người đàn ông hoa mắt, súng trong tay đã bị đại lừa dối đoạt mất.
Đại lừa dối vuốt vuốt súng lục rồi quay lại ngồi bên cạnh đống lửa.
Cổ tay hắn run lên, súng ống bị tháo ra tanh bành.
Nhâm Tiểu Túc nhìn lướt qua, trong súng lục không có đạn.
Hẳn hán tử đã dùng hết trên đường chạy nạn rồi, bây giờ chỉ cầm để dọa người khác thôi.
Bên cạnh có người nhỏ giọng nói thầm:
"Thì ra súng của hắn không có đạn, để coi về sau hắn còn dám đoạt đồ ăn của người khác không!”
"Móa nó, mấy ngày nay ta chịu hắn đủ rồi.
Nếu hắn không có súng…”
Người đàn ông kia thấy ánh mắt nạn dân xung quanh bất thiện thì lập tức chạy đi.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Xung quanh đây còn ác nhân nào giống vậy không, ta có thể giúp các ngươi báo thù."

Tây Bắc thật sự rất nhiều nguồn nhân lực.
Thế nhưng đối với loại người bắt nạt kẻ yếu này hắn lại chẳng có thiện cảm, chúng không xứng được tới Tây Bắc, không bằng thừa dịp hiện tại xử lý trước.
Nạn dân trả lời:
"Không có, gần đây chỉ có mỗi hắn.”

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Vậy thì được."

Một nạn dân nhỏ giọng nói:
"Ngài còn khoai tây không, đứa nhỏ nhà ta đói bụng đã ba ngày, cầu ngài cho nó chút đồ ăn.
Vừa nhìn liền biết ngươi là người tốt.
Nếu không vì con ta, ta sẽ không mở miệng xin ngài đâu, cầu ngài đó.”

Nhâm Tiểu Túc nhẫn tâm lắc đầu:
"Ta thật sự không còn đồ ăn, nhưng ta biết ở đâu có.
Nếu muốn có cơm ăn, các ngươi có thể đi theo ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận