Đệ Nhất Danh Sách

Chương 817: Khổng Trưởng Quan! Khổng Trưởng Quan Cũng Hy Sinh Vì Nhiệm Vụ

Hơn nửa đêm, tiếng kinh hô của người này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi bối rối.
Hắn chỉ tiện tay bắn một phát súng, sao mà để ý mục tiêu là ai chứ.
Tự nhiên bây giờ lại thành bắn chết Bùi Văn Cẩm luôn?
Tuy Hắc thương có công năng nhìn vào đêm nhưng nhiều người như thế, hắn đâu có phân biệt được rõ ai là ai.
Chẳng lẽ đây là thuộc tính ẩn giấu của cung điện?
Ban đầu, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hẳn có lừa dối, thế nhưng sau đó hắn phát hiện sau một tiếng này, nhóm người ở phía tây thực sự loạn lên.
Một đám người chạy vào tòa nhà này vòng về!
Dương Tiểu Cận vừa bắn vừa hiếu kỳ nói:
- Là may mắn à?
- Ha ha ha, đây có may mắn…
Nhâm Tiểu Túc cao hứng bừng bừng nói:
- Đây là thực lực, thực lực hiểu chưa!
Dương Tiểu Cận liếc mắt nhìn, không muốn nghe Nhâm Tiểu Túc tiếp tục ra vẻ:
- Phía đông nhiều người, trước cứ tấn công phía đông, đánh tan họ trước.
- Được…
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì nâng Hắc thương lên, nhắm về phía đông, tùy tiện nhắm vào một người, nổ súng.
Vừa nổ súng, hắn chợt nghe phía đông vang lên tiếng kinh hô:
- Khổng trưởng quan! Khổng trưởng quan sao vậy.
Người đâu, Khổng trưởng quan trúng đạn, hi sinh vì nhiệm vụ rồi!
Vốn kẻ địch đang chia thành hai hướng đánh tới, được Bùi Văn Cẩm cùng Khổng trưởng quan vừa nhậm chức chia ra dẫn đội.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa ra tay đã bắn chết hai trưởng phòng, thoáng cái khiến cả cục tình báo sợ mất mật…
Trong nhất thời, hai tay súng bắn tỉa trở nên vô cùng đáng sợ không mắt đám người của cục tình báo.
Họ không biết Nhâm Tiểu Túc chỉ là tùy tiện nổ súng mà tưởng rằng đây là âm mưu của hai tay súng bắn tỉa, muốn mưu sát hai vị trưởng quan!
Hơn nữa, Bùi trưởng quan và Khổng trưởng quan vừa chết, hiện trường không còn ai chỉ huy nữa cả.
Phòng một và phòng hai đều có phó trưởng phòng, thế nhưng cả hai chẳng ai dám lên tiếng, sợ bị tay súng bắn tỉa nhắm tới.
Chung quy hai tay súng bắn tỉa này cũng chuyên môn nhằm vào quan lớn a!
Trưởng phòng hi sinh vì nhiệm vụ, một người nhìn về phía phó phòng nói:
- Trưởng phòng đã chết, hiện tại ngài đại diện làm trưởng phòng đi!
Phó phòng nhất thời luống cuống, hắn nói:
- Ta không muốn đại diện đâu.
Hay chúng ta rút lui đi?
“Phanh!”
Phát súng thứ 3 của Nhâm Tiểu Túc đã bắn ra, những người khác trơ mắt nhìn vị trưởng phòng đại diện vừa nhậm chức bị bắn cho huyết nhục mơ hồ.
Trong nhất thời, người của cục tình báo không dám do dự nữa, quyết định lựa chọn rút lui!
Dương Tiểu Cận nhịn không được quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Thật sự dựa vào thực lực?
Trước kia Nhâm Tiểu Túc không tin, bây giờ càng không tin.
Kết quả nàng phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang kinh ngạc suy nghĩ, hắn nhìn Dương Tiểu Cận:
- May mắn cũng là một loại năng lực, đúng không?
Đúng, mấu chốt là ở chỗ, hắn may mắn.
Hai phát bắn trúng mục tiêu có thể là do may mắn, thế nhưng nhiều phát như thế mà vẫn là may mắn thì may mắn này quá lớn rồi.
Nhâm Tiểu Túc chắc chắn đây không phải vận khí của mình.
Một màn này thật sự rất quen.
Trước giờ Nhâm Tiểu Túc cũng từng nhận được sự may mắn đó, phảng phất như chỉ cần muốn làm chuyện gì cũng đều làm được.
Khi đó, hắn vẫn đang ở thị trấn 113 mà Tiểu Lục Nguyên vẫn còn bên cạnh hắn.
Một khắc Khổng trưởng quan chết, Nhâm Tiểu Túc đã kịp nhận ra, là Nhan Lục Nguyên đã hứa nguyện vì hắn!
Dương Tiểu Cận cũng kịp phản ứng:
- Ý ngươi là… Lục Nguyên?
- Đúng…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Tuy không biết thằng bé đang ở đâu nhưng nó nhất định còn sống.
Hiện tại nếu ta tùy tiện nổ súng, chỉ sợ sẽ đem tới phản phệ cho nó!
Dương Tiểu Cận biết Nhâm Tiểu Túc quan tâm Nhan Lục Nguyên thế nào, hiện tại đã xác định Nhan Lục Nguyên còn sống, tất nhiên nàng cũng vui lây.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc có chút loạn:
- Hiện tại chúng ta nên làm gì đây? Đi tìm Lục Nguyên nhé?
Dương Tiểu Cận cười:
- Ngươi không biết hắn ở đâu, đại lừa dối và Vương Uẩn vẫn còn trong ngục giam.
Trước cứ giải quyết chuyện ở hàng rào 31 cái đã.
Bây giờ chuyện ngươi phải làm là sống thật tốt, chỉ cần còn sống là có thể gặp lại.
- Đúng, chỉ cần còn sống là có thể gặp lại…
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía đám binh sĩ, lúc này hệ thống tình báo của Khổng thị đã triệt để tan vỡ.
Rất nhiều người đều biết cục tình báo đang truy sát hai siêu phàm giả.
Trên trăm người đuổi theo hai người thì dù đối phương có lợi hại hơn nữa cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Phải biết Bùi Văn Cẩm và Khổng trưởng quan đều là siêu phàm giả.
Thế nhưng kết quả lại khiến một đám người của Khổng thị phải há hốc mồm.
Bùi Văn Cẩm và Khổng trưởng quan hi sinh vì nhiệm vụ.
Nghe nói ngay cả cơ hội dùng năng lực cũng không có…
Qua đêm nay, trong giới siêu phàm giả lại có thêm một truyền kỳ về đôi tình lực liên thủ diệt cả hệ thống tình báo của Khổng thị.
Bất quá, nói thật Nhâm Tiểu Túc cũng không thấy đám người này có gì lợi hại.
Cảm giác như cục tình báo sẽ không tạo ra uy hiếp gì cho họ cả.
Kỳ thật trong chuyện này có rất nhiều hiểu lầm, tỷ như năng lực của Bùi Văn Cẩm và Khổng trưởng quan không yếu, chỉ là không tránh được súng bắn tỉa mà thôi…
Hai người họ càng không ngờ bản thân sẽ chết nhanh như thế!
Vào lúc này, tường thành hàng rào phương bắc ầm ầm sụp đổ.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đồng thời nhìn lại.
Chỉ trong nháy mắt ánh lửa lớn thổi bùng lên, chiếu cho hàng rào sáng như ban ngày!
Cả hàng rào dần lâm vào hỗn loạn, vốn còn ít nhất một nửa cư dân ngồi trong nhà đợi phong ba qua đi.
Thế nhưng khi hàng rào sụp đổ, họ không còn ngồi yên trong nhà nữa.
Cả ngàn người chạy như điên về cổng thành phía nam, muốn chạy xa chiến tranh một chút.
Mấy trăm T4 được T5 dẫn dắt chạy trốn trong nhóm nạn dân.
Trong lúc những người này giả bộ làm nạn dân thì cảnh vệ bên đường đã bố trí phòng tuyến súng máy.
Đại đội trưởng nhìn nạn dân, hô lớn:
- Không được nổ súng! Lặp lại, không được nổ súng!
Đại đội trưởng xin chỉ thị của cấp trên thông qua máy truyền tin:
- Doanh trưởng, nơi này có rất nhiều nạn, làm sao đây?
Đầu dây bên kia nói với giọng lạnh băng:
- Nổ súng.
Sau cuộc trò chuyện này, Hỏa Chủng đã theo dân chạy nạn chạy tới phòng tuyến súng máy.
Giờ khắc này họ gỡ bỏ ngụy trang, giống như báo săn mồi giơ nanh múa vuốt.
Bằng tốc độ ánh sáng, mười mấy T4 dưới sự dẫn dắt của T5 đột nhiên nhảy lên, lao thật nhanh tới qua phòng tuyến, khiến mọi bố trí đều trở nên vô dụng!
Phòng tuyến dưới sự va chạm của nạn dần dần trở nên tan vỡ.
Mà đây cũng là nguyên nhân Hỏa Chủng muốn gây ra hỗn loạn trước.
Họ chỉ có vài trăm người, dù điều toàn bộ T4 cũng không cách nào chiến đấu chính diện chống lại một chi đội.
Thế nhưng nạn dân thì được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua vòng vây hỗn loạn kia, thở dài:
- Đi thôi, trước cứu đại lừa dối và Vương Uẩn ra trước.
Trời sắp sáng, ta đoán binh chủ lực của Hỏa Chủng cũng sắp tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận