Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1026: Nhiệt Tình

Đối với đám Vương Uẩn mà nói, hiện giờ hắn không chỉ bán mạng cho tiền tài đơn thuần nữa.
Vì thế Vương Uẩn và cả P5092 đều không mở miệng đòi hỏi Nhâm Tiểu Túc.
Không có chức quan, cũng không có tiền lương, trên cơ bản hai người chỉ đơn giản làm việc và phấn đấu vì Tây Bắc.
Đương nhiên bọn họ đều hiểu, Tây Bắc sẽ không gạt họ.
Chỉ là Trương tư lệnh muốn xem thử Thiếu soái và họ có thể làm được những gì thôi.
Đợi hàng rào 144 cải cách thành công, hết thảy đều sẽ như nước chảy thành sông.
Hiện giờ đám người Vương Uẩn phân tán khắp nơi.
Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, tuy không ai giám sát nhưng hiệu suất cực cao.
Đương nhiên, mọi người thỉnh thoảng cũng gặp nhau.
Ví dụ như hôm qua, lúc Vương Uẩn đang đo đất vẽ bản đồ đã gặp đám người Vương Vũ Trì dẫn theo tiểu mập mạp Tuân Dạ Vũ truy sát thổ phỉ trên nơi hoang dã...
Lúc ấy đám người Vương Uẩn đang cầm dụng cụ đo đạc thì thấy một đám người chạy qua, tiếp đó đám Vương Vũ Trì vừa chạy vừa chào hỏi Vương Uẩn rồi khuất dạng.
Vương Uẩn cũng không nhúng tay vào, hai bên bình tĩnh cứ như đang đi dạo mà gặp nhau vậy.
Địa giới Tây Bắc quá lớn, chắc chắn vẫn sẽ có không ít thổ phí trốn kỹ, khó tìm.
Mà tình cảnh của đám thổ phỉ này cũng rất xấu hổ.
Hiện nay Tây Bắc vô cùng ổn định, bọn họ ăn cướp rất dễ chết, thế nhưng bọn họ lại không muốn thành thật làm việc để nuôi sống gia đình.
Những người này đã tập thành thói quen không làm mà hưởng.
Hiện tại kêu bọn họ đi đại hưng Tây Bắc tất nhiên cả đám không kịp thích ứng rồi.
Cho nên Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể vận dụng năng lực của Tuân Dạ Vũ truy quét thổ phỉ.
Bắt đám thổ hoặc là đại hưng Tây Bắc, hoặc là chết.
Dù sao họ cũng chỉ có hai con đường để chọn.
Ngay tại lúc đám người Vương Uẩn đang bận rộn thì Vương Phú Quý đi công tác ngang qua.
Thương mại mậu dịch của Tây Bắc đã dần đi vào quỹ đạo.
Vì thế đa phần không cần Vương Phú Quý tự mình giám sát.
Trước khi Nhâm Tiểu Túc về, mỗi ngày hắn chỉ cần ngồi trong công ty chờ bọn thuộc hạ tới báo cáo, đưa ra một ít quyết định về hướng đi của công ty là được.
Kết quả hiện tại, một ít cao tầng Vân Túc không gặp được Vương Phú Quý nữa.
Có người muốn tới hỏi một vài vấn đề nhưng đều nhận được câu trả lời là Vương hội trường đã rời khỏi hàng rào rồi.
Muốn tìm hắn thì tới công trường cách hàng rào 70 ki lô mét về phía tây đi.
Hiện giờ, văn bản của Vân Túc đều được đưa tới công trường để phê duyệt.
Bởi vì Vương hội trưởng sẽ ở đó rất lâu.
Vốn người của thương hội Tây Bắc thầm nghĩ, cứ chờ Vương hội trưởng về rồi tính sau.
Cơ mà đột nhiên Vương Phú Quý về vào lúc nửa đêm, sau đó ra lời mời các thương nhân tới ăn một bữa.
Những thương hội Tây Bắc này vốn là người có mặt mũi.
Bình thường ăn cơm đều lựa hàng rào sang trọng.
Cơ mà lần này Vương Phú Quý lại mời mọi người ăn ở quán lề đường.
Nhóm ông chủ này có chút nghi hoặc:
"Vương hội trưởng, đây là sao, tự nhiên tới nơi này ăn cơm? Nếu có gì khó khăn ngươi cứ nói, có chúng ta ở đây."

Vương Phú Quý than thở nói:
"Không dối gạt gì các vị, Vân Túc ta thật sự gặp chuyện khó khăn.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bây giờ Vân Túc là xí nghiệp long đầu của Tây Bắc, còn gặp việc khó gì nữa? Không phải họ được Thiếu soái bảo hộ đó sao?
Chỉ nghe Vương Phú Quý nói:
"Các ngươi hẳn đều nghe nói, Thiếu soái trở lại Tây Bắc muốn phổ biến cải cách, giải quyết vấn đề thiếu lương thực của chúng ta bây giờ."

Mọi người nghiêm túc lắng nghe.
Vương Phú Quý thở dài:
"Thế nhưng muốn giải quyết vấn đề này không hề đơn giản.
Xây dựng thuỷ lợi là một đại công trình, các vị cũng là nhân tài kiệt xuất trong ngành sản xuất, hiểu rõ thứ đồ chơi này cần bao nhiêu tiền.
Nhưng tiền vẫn chưa phải thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất là thiết bị không dễ tìm lắm..."

"Các ngươi cũng biết, những thiết bị khai thác đó, ví dụ cần cẩu gì gì đó vốn không có nhiều ở Tây Bắc.
Hiện tại lại muốn khởi công xây dựng thuỷ lợi, khó lòng tìm được đủ đồ.
Mà Thiếu soái lại muốn nhanh chóng hoàn thành.
Các ngươi nhìn đi, ông chủ phía trên sắp phát hỏa rồi, chưởng quỹ như ta làm gì còn tâm tình ăn cơm?"
Vương Phú Quý nói:
"Cho nên chúng ta ở đây ăn một bữa, sau đó ta còn phải đi tìm thiết bị giúp Thiếu soái nữa."

Những lão bản Tây Bắc này hai mặt nhìn nhau, trong lòng tự nhủ không phải mời mọi người ăn cơm à, rõ ràng chính lão hồ ly Vương Phú Quý này đang thay Thiếu soái tới kêu gọi họ hỗ trợ mà.
Một người hỏi:
“Năng lực kiến thiết công trình của quân Tây Bắc cũng rất mạnh a, vì sao không để quân Tây Bắc đí xây dựng thuỷ lợi?"
Vương Phú Quý ủ rũ cụp mắt, uống một ngụm trà rồi nói:
"Thiếu soái mà làm thế e rằng sau này khó có thể phục chúng a.
Hơn nữa ta không phải ta vừa nói rồi à, thiết bị không đủ a."

Một người thầm thở dài, nhưng họ chỉ có thể phối hợp với Vương Phú Quý, lựa lời mà hỏi:
"Không biết chúng ta có thể giúp đỡ gì không?”

Vương Phú Quý chần chờ nói:
"Này không tốt lắm, các vị bận rộn như vậy, sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà quấy rầy mọi người."

"Này có gì không tốt đâu…"
Một thương nhân nhiệt tình cười nói:
"Cống hiến vì Tây Bắc là bổn phận của chúng ta!"
Nói thật thì dễ nghe nhưng mọi người đều thầm mắng.
tối nay Vương Phú Quý mở tiệc chiêu đãi mọi người chắc chắn có chủ ý.
Tất cả mọi người được mời tới ngày hôm nay đều là ông chủ của các công ty thiết bị lớn.
Nói cách khác, thiếu bị mà công trình của Thiếu soái cần, trên cơ bản họ đều có...
Nếu đến hiện tại họ còn chưa hiểu chuyện gì thì quá không xứng với cái danh phận này rồi.
Một thương nhân nói mà nhỏ máu trong lòng:
"Không biết chúng ta có thể giúp đỡ Thiếu soái bằng cách nào?"
Lúc này mặt mày Vương Phú Quý mới hớn hở:
"Là như thế này a, chuyện khởi công xây dựng thuỷ lợi thật sự rất quan trọng.
Bằng không một khi thiếu lương thực mức độ cao, ngay cả chúng ta cũng không có cơm ăn.
Không bằng các vị cho ngừng các hợp đồng buôn bán hoặc cho thuê thiết bị trước đây, chúng ta tập trung giải quyết vấn đề thủy lại này.
Các vị cảm thấy thế nào? Đương nhiên, Thiếu soái cũng không bạc đãi mọi người.
Các công trình chư vị nhận thầu đều sẽ đem tới lợi nhuận phù hợp a.”

Mọi người thầm hiểu Vương Phú Quý có ý gì.
Không thua lỗ có nghĩa sẽ tham gia xây dựng bằng giá gốc, không thua lỗ nhưng cũng không có lời.
Tây Bắc thiếu nước, luôn có tình huống không ổn định tồn tại.
Cách hàng rào 144 chừng 70 ki lô mét có một con sống, lưu lượng nước ở đó đủ tưới tiêu đồng ruộng.
Vì thế việc để con sông này chảy xuống vào những mảnh đất cần khai hoang đang là vấn đề mà hiện tại Nhâm Tiểu Túc muốn giải quyết.
Nếu không giải quyết được vấn đề này, khai hoang cũng chẳng đem tới kết quả gì.
Trong khi nói chuyện, Vương Phú Quý trực tiếp kêu trợ thủ lấy ra hơn mười bản hợp đồng rồi cười tủm tỉm:
"Ta thấy mọi người tham dự kiến thiết Tây Bắc cũng thật nhiệt tình nha.
Không bằng trước tiên chúng ta ký hợp đồng rồi cùng nhau ăn cơm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận