Đệ Nhất Danh Sách

Chương 444: Tông Thị Kế Hoạch

- Sao ta cảm thấy đánh cái hàng rào này có phần dễ quá nhỉ…
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu nói:
- Có thể có chuyện gì ngoài ý muốn không. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
Mắt thấy kho lúa đã bị đốt hơn phân nửa mà đội thiết giáp vẫn còn đang chạy tới từ phương bắc. E rằng đợi đội thiết giáp tới hàng rào 144 thì Tiêm Đao Liên đã sớm chạy tới nơi này rồi.
Cả hàng rào chẳng có tí sức chống cự gì cả. Tuy nội bộ hàng rào hỗn loạn nhưng đại đa số là vì cư dân khủng hoảng mà thôi.
Mà Phó đoàn trưởng ở bên cạnh nghe Nhâm Tiểu Túc nói vậy, nhất thời bó tay luôn. Vậy mà dễ á hả? Ngài giết 3 Đoàn trưởng, Phó đoàn trưởng cũng nằm trong tay ngài mà dễ là dễ thế nào?
Ngài có đang nói tiếng người không?
Lúc đốt kho lúa, Nhâm Tiểu Túc phát hiện một phần ba kho lúa trống không. Hắn hỏi Phó đoàn trưởng:
- Được chuyển ra tiền tuyến rồi hả?
- Không phải…
Phó đoàn trưởng lắc đầu:
- Trước khi trận chiến xảy ra đã bị các tướng lãnh dùng tên ẩn danh mua đi rồi.
- Chiến tranh mà họ còn mua lương thực cho bản thân làm gì?
Nhâm Tiểu Túc ngân ngẩn cả người.
- Không phải, họ tính đợi chiến tranh đẩy giá cả lên cao rồi bán cho cư dâm. Chuyện này ta cũng không rành. Hiện tại các tướng lãnh bán lương thực cho cư dân, đợi khi giá cả giảm rồi họ sẽ bổ sung vào sau, không ai phát hiện. Chung quy, trong kế hoạch nguyên bản thì trận chiến này cũng không cần dùng quá nhiều lương thực…
Phó đoàn trưởng nói:
- Ít nhất cũng không dùng hết.
Bất quá bây giờ thì được rồi, Nhâm Tiểu Túc đã giúp cho đánh tướng lãnh vụng trộm đầu cơ tích trữ kia. Một trận lửa lớn này, không ai biết lương thực nơi đây đã thiếu đi một phần ba.
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc khó chịu là, lần đốt kho lúa này tuy ảnh hưởng lớn tới chiến sự nhưng tuyệt đối không trí mạng. Vì lương thực đã bị phân tán, Tông thị sẽ có cách tìm những phần lúa thất lạc đó về.

Lúc này, tướng lãnh trong bộ chỉ huy Tông thị im lặng như tờ. Tư lệnh Tông Ứng bỗng nhiên quăng cây bút máy đang cầm trên bàn:
- Tên Tông Vụ này làm ăn kiểu quái gì vậy. Hắn đã chấp nhận dẫn đội 131 về đuổi bắt kẻ địch, chúng ta còn phái thêm 2 siêu phàm giả trợ giúp.
Sao bây giờ lại để đối phương đốt hàng rào 144 ngay dưới mí mắt? Còn thủ quân ở hàng rào 144 đó làm gì, ngay cả một chút phòng ngự hữu hiệu cũng không làm xong. Cứ thế nhìn kẻ địch thiêu hủy kho lúa à?!
Nói xong, Tông Ứng giận tới xì khói:
- Đánh chết Đoàn trưởng của chúng…
Lời còn chưa nói hết, Tông Ứng mới chợt nhớ lúc này đoàn 1237 không có Đoàn trưởng, ngay cả Phó đoàn trưởng cũng đã chạy mất.
Lúc tức giận, ngay cả kiếm người chịu tội thay cũng chẳng có!
- Tư lệnh, việc đã tới nước này, chúng ta cần tìm đối sách…
Một tướng lãnh nói.
- Triệu tập lương thực dự trữ trong các hàng rào, thu thập số lượng lớn. Còn có lương thực trong tay các ngươi nữa, lấy ra giao cho ta. Việc này liên quan tới sự thành bại của tập đoàn. Không được để tính toán nhỏ nhặt của ngươi xen vào! Ngươi tưởng ta không biết các ngươi đã làm gì hả?
Tông Ứng lạnh mặt nói.
Hắn muốn tập trung toàn bộ lương thực dự trữ của Tông thị lên tiền tuyến, bao gồm cả lương thực của cư dân nữa.
Còn có lương thực trong tay các tướng lãnh.
Tập họp lại sẽ được rất nhiều.
Lúc đánh trận, không ít tướng lãnh đã trắng trợn đầu cơ tích trữ lương thực. Họ hiểu rõ trong chiến tranh, lương thực nhất định sẽ tăng giá.
Đừng nghĩ một cân gạo chỉ có một đồng mà rất nhiều người cảm thấy nó không bao nhiêu. Thế nhưng một khi chiến tranh bùng nổ, giá sẽ tăng lên bốn, năm lần, thậm chí tăng lên 10 lần đều có.
Đến lúc đó, vì không muốn chết đói, cư dân trong hàng rào bắt buộc phải mua gạo mà các tướng lãnh đầu cơ tích trữ.
Món lợi kếch xù gấp 10 lần có ai mà không nhớ thương? Việc này có khác nào hút máu cư dân trong hàng rào đâu?
Bỗng nhiên có tướng lãnh nói:
- Hiện tại chúng ta giải quyết nhóm binh sĩ của cứ điểm 178 này thế nào? Cũng không thể để họ làm loạn hậu phương?
Trong lòng Tông Ứng đau khổ. Đương nhiên hắn không thể để Tiêm Đao Liên muốn làm gì thì làm, bằng không chỉ sợ trận chiến này không cần đánh nữa.
Hiện tại họ đã biết mục đích của Tiêm Đao Liên, bây giờ họ sẽ làm gì tiếp theo?
Tiến công chớp nhoáng trong chiến tranh là lợi dụng máy bay, xe tăng, pháo binh, thiết giáp, mô tô cùng các loại thiết bị cơ giới khác tạo thành một nhóm tấn công dày đặc, bao vây kẻ địch, từ đó tiến hành tiêu diệt đối phương
Hiện tại họ không có máy bay, chỉ có thể dựa vào xe tăng.
Vận tốc 60 ki lô mét một giờ trên chiến trường của xe tăng đâu là gì sao với vận tốc 120 ki lô mét một giờ của người ta?
So sánh xe tăng và đoàn tàu hơi nước của mình có khác nào không trâu bắt chó đi cày, làm sao đuổi kịp!
- Sớm phát động kế hoạch tiếp theo đi…
Tông Ứng lạnh giọng nói:
- Nếu cứ điểm 178 cảm thấy chỉ cần làm vậy là giành được thắng lợi thì quá coi thường Tông thị chúng ta rồi. Ta muốn đánh cứ điểm 178 gà chó không tha.
Cùng ngày, tại cầu nổi đang gợn sóng trên sông Hắc Thạch.
Đây là đường tiếp tế của cứ điểm 178, cũng là con đường quan trọng trong trận chiến lần này. Tất nhiên nó được xây cực kỳ chắc chắn, mỗi ngày đều có công binh sửa chữa bảo dưỡng, thay đổi linh kiện.
Nhưng trong màn đêm đen, bỗng dưng có trăm chiếc ca nô tiếp cận cầu nổi sông Hắc Thạch. Ban đầu, ca nô là được binh sĩ ngồi phía trên chèo đi, có thể lặng yên tới gần bàn kính 10 ki lô mét xung quanh cầu nổi.
Bấy giờ, từng chiếc ca nô kéo mạnh động cơ, tiếng ầm vang tiến tới gần cầu nổi. Trên ca nô là một lượng lớn thuốc nổ.
Khi binh sĩ đóng quân ở sông Hắc Thạch phát hiện thì đã chậm.
Âm thanh súng máy hạng nặng vang lên, muốn chặn đứng những chiếc ca nô này. Có điều số lượng ca nô thật sự rất nhiều. Hơn nữa dường như người trên ca nô ôm quyết tâm phải chết mà tới. Cả đám phảng phất như không muốn sống mà xông tới cầu nổi.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, ca nô đâm vào cầu nổi. Binh sĩ Tông thị ngồi trên đó lập tức đốt thuốc nổ.
Trong nháy mắt, ngòi nổ được kích hoạt, ở giữa cầu nổi bị nổ cho đứt gãy.
Theo sự trùng kích không ngừng của binh sĩ Tông thị, cầu nổi của cứ điểm 178 nhanh chóng bị phá hư.
Trong nhất thời, sông Hắc Thạch lần nữa chia đôi hai bờ. Bấy giờ, binh sĩ của cứ điểm 178 không còn đường lui, tiếp tế cũng khó lòng được chuyển tới.
Các tướng lãnh ở bờ bắc nhao nhao nhìn Trương Cảnh Lâm:
- Tư lệnh, làm sao đây? Chúng ta…
Trương Cảnh Lâm đứng trong quân doanh nhìn khói lửa dâng lên ở phía sông ngòi xa xa:
- Chuẩn bị tử chiến tới cùng!
Kế hoạch của Tông thị tới đây không hề ngừng lại, một chi đội tinh nhuệ của Tông thị đã sớm xuất phát từ A Lạp Thiện, tiến thẳng vào trong sa mạc, như một lưỡi đao hướng thẳng tới cứ điểm 178!
Bạn cần đăng nhập để bình luận