Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1027: Diễn Kịch Cho Mọi Người Xem


Ký hợp đồng là bằng hữu, có thể ở lại ăn cơm.
Không ký hợp đồng cũng không sao, Tây Bắc cũng không ép người. Nhưng muốn tiếp tục kiếm ăn tại Tây Bắc là chuyện không thể nào.
Thái độ của Vương Phú Quý rất rõ ràng, những người này là đang giúp Nhâm Tiểu Túc. Chỉ có bằng hữu giúp Thiếu soái, sau này mới có thể tiếp tục kiếm cơm ở Tây Bắc.
Hắn và thương nhân khác không giống nhau. Vương Phú Quý xem tiền đồ của Nhâm Tiểu Túc còn quan trọng hơn cả tiền đồ của mình. Mọi thứ đều ưu tiên Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc từng nói, Vân Túc không được mượn chuyện này để nắm mạch máu kinh tế của Tây Bắc, dù một chút cũng không được.
Mà Vương Phú Quý không chỉ kiếm tiền nhờ Tây Bắc, hắn còn bỏ sức ra vì Tây Bắc.
Sau này Tây Bắc thuộc về Nhâm Tiểu Túc, thương hội Tây Bắc còn sợ thiệt? Vương Phú Quý đã thầm tính xong cả rồi.
Chuyện trong thiên hạ này, không phải chỉ có chuyện dính tới tiền mới là chuyện làm ăn!
Trong một năm nay nay, Vương Phú Quý cố gắng phát triển Vân Túc. Thậm chí cố gắng đạt được chức vị hội trưởng thương hội Tây Bắc cũng vì giờ khắc này có thể giúp đỡ Nhâm Tiểu Túc.
Như hắn mong muốn, thương hội Tây Bắc đã bị vặn thành một cỗ dây thừng, ai cũng không đủ dũng khí đơn độc rời thuyền.
Từng ông chủ Tây Bắc ký hợp đồng ngay tức khắc, trợ lý Vương Phú Quý thậm chí còn mang theo dấu ấn đỏ để cùng mọi người ký kết…
Một người trong đó cảm khái:
"Vương hội trưởng, Thiếu soái có các ngươi hỗ trợ, Tây Bắc sớm muộn gì cũng đại hưng."
Vương Phú Quý cười tủm tỉm nói:
"Ông chủ Lý khách khí, Thiếu soái chỉ có ta sao có thể đại hưng Tây Bắc được. Nhưng có thêm các vị nữa thì khác à nha.”
Mọi người nghe xong thì trong lòng ngũ vị tạp trần, họ đều biết Vương Phú Quý quyết tâm muốn mọi người cùng ngồi lên thuyền của Thiếu soái.
Đợi mọi chuyện xong xui, Vương Phú Quý kêu tiểu nhị đổi mấy dĩa rau xào đơn giản thành các món ăn tinh mỹ.
Vương Phú Quý đứng dậy gắp đồ ăn cho từng người:
"Các vị đừng lo, chúng ta sẽ tính toán vấn đề tài chính kỹ càng. Dù sao tiền tiêu cũng lấy từ quỹ công của hàng rào 144, không thể sai lầm dù chỉ là một con số, bằng không người ngoài lại bảo Thiếu soái nhà chúng ta ăn tạp, mưu lại trong chuyện công thì sao? Hơn nữa ta tin các vị cũng biết cách đối nhân xử thế, tuyệt không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đâu nhỉ.”
Câu nói này đã triệt để dập tắt tiểu tâm tư của cả đám.
Vương Phú Quý vừa gắp thịt dê cho từng người vừa chuyển giọng:
"Tuy hàng rào 144 không hỗ trợ tài chính cho các vị nhưng Vân Túc có thể. Từ nay về sau, hàng hóa Vân Túc lấy từ Khánh thị sẽ bán cho các vị với giá thấp nhất từ trước tới giờ. Đây cũng xem như cám ơn các vị đã nhiệt tình tương trợ.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả thương nhân đều trở nên vui vẻ, việc buôn bán của bọn họ trải rộng khắp các hàng rào của Tây Bắc. Hàng hóa Khánh thị cũng chỉ có mua được từ chỗ Vân Túc.
Câu nói này của Vương Phú Quý chẳng khác nào giúp bọn họ kiếm thêm thật nhiều lợi nhuận. Tính toán một chút, dù xây dựng không trình không có tiền nhưng ngược lại vẫn xem như buôn bán có lời.
Cho nên, Vân Túc là đang lấy lợi nhuận của chính mình làm cái giá để giúp đỡ Thiếu soái đại hưng Tây Bắc!
Một người thương nhân tuổi hơi nhỏ vui vẻ ra mặt:
"Vương hội trưởng, có chuyện tốt như thế sao không nói sớm a!"
Vương Phú Quý cười cười không trả lời, hắn giơ chén rượu lên:
"Kính Thiếu soái, kính Tây Bắc!"
Chỉ có các thương nhân lão luyện, lòng dạ sâu mới nhận ra. Vương Phú Quý không đề cập tới chuyện này là muốn bọ họ chủ động cúi đầu, rõ ràng đang muốn lập uy, khiến tất cả mọi người chịu thua lại cho táo ngọt.
Đối phương muốn tất cả mọi người trong thương hội Tây Bắc hiểu rõ, kỳ thật táo này hắn có thể không cho nhưng nếu đã cho, các vị ngồi đây phải nhớ kỹ ân tình của Thiếu soái.
Trong lúc nhất thời có người cảm khái, trước kia có người từng nói Trương tư lệnh đang lúc tráng niên, Thiếu soái hiện giờ chưa chắc sau này vẫn là Thiếu soái. Trong hơn mười năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng hiện tại cho thấy, Vương Phú Quý bên người Thiếu soái cầm đầu một tổ chức có nhân tài đông đúc, biến số khó có thể xảy ra.
Sau khi tiệc tối tan, tất cả mọi người đều mỹ mãn rời đi, không có gì không thoải mái cả. Phảng phất như việc bị ép ký hợp đồng chưa từng xảy ra.
Đến ngày hôm sau, tất cả thương nhân dự tiệc tối qua đều chạy tới trung tâm hành chính nhận thầu công trình.
Vương Việt Tức đứng ở trong trung tâm hành chính như đang nằm mơ: Ta còn chưa vẽ xong bản thiết kế, sao các ngươi lại tới cửa nhận thầu rồi.
Các thương nhân: Đâu có gì, chúng ta có thể đợi, chúng ta còn có kiến trúc sư chuyên nghiệp, trong đó không ít người từng tham gia công trình cỡ lớn, ngươi có thể tùy tiện dùng.
Vương Việt Tức ngơ ngác: Dự toán công trình rất thấp, cũng không thể kiếm tiền.
Các thương nhân: Không sao, vì đại hưng Tây Bắc thì chút tiền này tính cái gì. Vậy đi, trước tiên chúng ta chuyển thiết bị xây dựng công trình qua, cũng tiện cho việc xây dựng!
Trong vòng một đêm, toàn bộ công trình xây dựng trong hàng rào 144 đều bị đình chỉ. Hiện giờ chỉ còn một công trình lớn nhất được thi công, đó chính là công trình thủy lợi.
Vương Phú Quý tới nhà Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc cười hỏi:
"Nghe nói ngươi họp thương hội Tây Bắc? Phú Quý thúc thật sự rất nghĩ cho ta.”
Vương Phú Quý vui tươi hớn hở cười nói:
"Phân ưu cho Thiếu soái là điều nên làm."
"Phú Quý thúc cứ gọi ta Tiểu Túc là được rồi…."
Nhâm Tiểu Túc sửa lời.
Chỉ là Vương Phú Quý lắc đầu:
"Không được, không thể phá hư quy củ."
Tiến độ cách tân của hàng rào 144 nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng. Tuy nói khởi công công trình thuỷ lợi, khai khẩn đất hoang sẽ không thể cải thiện tình trạng thiếu lương thực ngay. Thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, đây là chuyện tạo phúc cho mấy trăm năm sau.
Phía bên cứ điểm 178, Vương Phong Nguyên tươi cười đi vào văn phòng Trương Cảnh Lâm, trong tay là văn kiện thật dày.
Lúc này văn phòng đã có vài vị tướng lãnh cao cấp đang báo cáo công tác, Vương Phong Nguyên đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Cảnh Lâm, không nói gì.
Trương Cảnh Lâm thấy hắn thì cắt đứt lời báo cáo của người khác, hỏi Vương Phong Nguyên:
"Thế nào?"
Vương Phong Nguyên vừa cười vừa nói:
"Tiến độ nhanh hơn so với chúng ta tưởng tượng, hàng rào 144 làm việc tương đối chắc chắn, rất náo nhiệt. Nhất là việc xây dựng công trình thuỷ lợi. Lúc trước lão Tề còn đau đầu không biết nên làm thế nào. Bây giờ vào tay Thiếu soái trông đơn giản hơn nhiều, Vân Túc cũng ra mặt giải quyết toàn bộ."
Bấy giờ, một tướng lãnh cao cấp trong văn phòng nghi ngờ hỏi:
"Vân Túc? Vân Túc không phải là một công ty sao, sao lại để Vân Túc ra mặt giải quyết?"
Vương Phong Nguyên giải thích:
"Bởi vì ông chủ Vương Phú Quý của Vân Túc là hội trưởng thương hội Tây Bắc. Cho nên hắn có sức ảnh hưởng tương đối trong giới kinh doanh. Nghe nói hắn triệu tập các thương nhân đều lại, kêu gọi mọi người cùng nhau tham dự xây dựng Tây Bắc. Lúc này mới giải quyết được vấn đề thiếu nguyên vật liệu và công cụ.”
Tướng lãnh cao cấp kia nói khẽ:
"Nhưng theo ta được biết, Vân Túc là sản nghiệp tư nhân của Thiếu soái, tham dự hạng mục công trình lớn như vậy. Sợ rằng trong quá trình triển khai sẽ có vấn đề, rất nhiều người không cưỡng được sự hấp dẫn kia.”
Lời này âm thầm ám chỉ Nhâm Tiểu Túc mưu lợi trong công trình thủy lợi. Các tướng lãnh cao cấp khác không nói gì, chỉ nhìn về phía Trương Cảnh Lâm.
Hơn nữa mọi người không khỏi suy nghĩ, người vừa đặt câu hỏi là Sơ Nghiêu, xuất thân từ đội hậu cần Trương tư lệnh. Sao đột nhiên lại trở quẻ, nghi vấn Nhâm Tiểu Túc?
Chẳng lẽ tiếng gió có biến hóa?
"Vậy kiểm tra một chút… "
Trương Cảnh Lâm vừa cười vừa nói:
"Phong Nguyên, tra cho rõ để mọi người yên tâm. Nếu có vấn đề gì cứ nghiêm khắc xét xử."
"Đã rõ… "
Vương Phong Nguyên gật đầu:
"Ta sẽ cho người điều tra việc này."
Sau khi rời đi, rất nhiều người bắt đầu chú ý chuyện này, mọi người đều tò mò, không biết vị Thiếu soái này có làm ra sai lầm gì không.
Kỳ thật vài ngày trước đã có người âm thầm thảo luận, thế nhưng không ai dám đề cập với Trương tư lệnh. Hiện tại có người tấu trước, mọi người cũng an tâm hơn.
Kết quả bảy ngày sau, Trương Cảnh Lâm bỗng cho họp tất cả các tướng lãnh cấp cao lại. Đề tài là báo cáo quá trình điều tra của Vương Phong Nguyên.
Trong báo cáo, sản nghiệp tư nhân của Nhâm Tiểu Túc không chỉ không mưu lợi trong quá trình khởi công công trình thủy lợi mà còn góp công góp sức rất nhiều để thúc tiến và hỗ trợ Nhâm Tiểu Túc thực hiện cải cách.
Báo cáo vô cùng tường tận, khiến mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Có người cầm báo cáo cười nói:
"Thiếu soái thật sự chí công vô tư a, thật ra khiến người ta kính nể. Vương Phú Quý này cũng là nhân tài, chỉnh hợp thương hội Tây Bắc, cống hiến công lao to lớn vì Tây Bắc."
Thời điểm này, mọi người lại bắt đầu quay sang bới móc vị tướng lãnh Sơ Nghiêu kia. Kết quả bọn họ phát hiện Sơ Nghiêu chỉ mỉm cười, không nói câu nào, chả có tí tức giận gì cả.
Từ đó, rất nhiều tướng lãnh lão làng bừng tỉnh. Đây có khả năng là Trương tư lệnh nghe có người nghi ngờ việc Thiếu soái làm nên để Sơ Nghiêu chủ động hỏi. Xem như công khai cải chính cho Nhâm Tiểu Túc, cũng khiến mọi người không còn nghi ngờ thiếu niên nữa…
Có người không khỏi cười khổ, tư lệnh vì bảo vệ người nối nghiệp này cũng thật nhọc lòng a. Còn lôi kéo tại Sơ Nghiêu diễn kịch cho mọi người xem nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận