Đệ Nhất Danh Sách

Chương 665: Không Có Lời Nói Thật Chu Nghênh Tuyết

Ở phía Tây bắc của hàng rào vương thị, sâu trong cánh rừng chừng vài trăm ki lô mét , Nhâm Tiểu Túc đang cẩn thận từng li từng tí đi trong khe núi.
Rừng cây bên cạnh tràn đầy cành khô.
Vì đang là mùa đông lạnh nên tuyết đọng hỗn tạp thành một chỗ với lá mục.
Nhâm Tiểu Túc rửa mặt trong nước suối, dòng suối nhỏ này trong tới mức có thể thấy được đáy.
Nước suối lạnh tới mức khiến Nhâm Tiểu Túc phải giật thót một cái, lập tức thanh tỉnh hơn nhiều.
- Vào đồng rồi mà dòng suối nhỏ này vẫn không bị đóng băng.
Chẳng lẽ trên thượng du có ôn tuyền chảy xuôi xuống?
Nhâm Tiểu Túc động tâm, hắn đã 7 ngày 7 đêm chưa tắm rửa, có nên tìm tới ôm tuyền tắm một trận cho thỏa thích không.
Trong một tuần này, Nhâm Tiểu Túc bị đuổi giết, chạy tới hơn 700 ki lô mét khiến hắn có phần chịu không nổi!
Không chờ Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ nhiều, súng ống xuất hiện từ phía xa, một viên đạn bắn vào dòng suối nhỏ trước mặt Nhâm Tiểu Túc.
Tảng đá trong dòng suối nổ tung, nước bắn hết vào người Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc khóc không ra nước mắt.
Tính tình cô nàng này sao gắt thế chứ.
Hắn và Chu Nghênh Tuyết thật sự rất trong sạch, ngay cả nắm tay vào hàng rào 61 cũng phải mang bao tay.
Nhâm Tiểu Túc không nghĩ nhiều đã quay đầu đi vào rừng sâu.
Đợi tới khi Nhâm Tiểu Túc đã đi xa, thân ảnh Dương Tiểu Cận mới chậm rãi xuất hiện trong rừng.
Nàng đi tới bên cạnh dòng suối rửa mặt.
Nếu không phải đang là mùa đông lạnh, nàng còn muốn gội đầu nữa.
- Đúng là người sắt mà…
Dương Tiểu Cận tự nhủ, rõ ràng chỉ cần nói xin lỗi là được.
Kết quả lại cứng rắn để nàng truy sát hơn 700 ki lô mét .
Nói thật, không riêng gì Nhâm Tiểu Túc chịu không nổi mà Dương Tiểu Cận cũng có phần không xong rồi.
Thế nhưng, khí thế vẫn là không thể thua.
Bằng không sau này tên nhóc này sẽ tìm thêm mấy nha hoàn nữa.
Khi ấy nàng nên nói lý lẽ thế nào? Hả?!
Lúc Dương Tiểu Cận còn học ở Thanh Hòa, nàng từng nghe mọi người bàn tán về thiếu niên bí ẩn và nha hoàn.
Dương Tiểu Cận thật sự không ngờ lâu ngày không gặp Nhâm Tiểu Túc, bây giờ hắn lại dám làm ra cái trò này!
Một người trông thanh tú như thế lại có tâm địa gian xảo vậy à?!
Nghĩ tới đây, Dương Tiểu Cận đứng dậy, quyết đoán đi xuyên qua dòng suối nhỏ.
Giày nàng mang là giày tác chiến chống nước vô cùng tốt, thế nhưng truy đuổi suốt một tuần, đế giày cũng sớm bị mài mòn…
Sau khi vào rừng, Dương Tiểu Cận bình tĩnh đánh giá mặt đất trước mặt.
Lúc này tuyết đã đọng không ít, dấu chân của Nhâm Tiểu Túc lưu lại rất rõ.
Nàng không sợ bị mất dấu.
Chỉ là đi tới một chút nữa, Dương Tiểu Cận bỗng dừng lại vì dấu chân trên mặt đất đã biến mất!
Lúc Dương Tiểu Cận đang ngây người thì tiếng súng bắn tỉa vang lên từ phương xa.
Một viên đạn bắn vào bên chân nàng, bắn vào lá xốp mục hòa cùng bùn trên mặt đất.
Chỗ viên đạn bị chặn lại phả ra một làn khói xanh…
Lông mi Dương Tiểu Cận dưới mũ lưỡi trai chớp động.
Ngươi đã thu nhận nha hoàn mà còn dám bắn trả!
Nghĩ tới đây, Dương Tiểu Cận trực tiếp đi về phía Nhâm Tiểu Túc núp, leo lên núi.
Dần dà, nhiệt độ quanh thân tăng lên, thực vật giữa sườn núi um tùm xanh tươi, không vì cái lạnh của mùa đông mà héo rũ.
Bấy giờ, dấu chân Nhâm Tiểu Túc lần nữa xuất hiện, Dương Tiểu Cận cười lạnh, đuổi theo lên núi.
Bất chợ, đường núi uốn lượn bỗng biến mất.
Trước mặt nàng là một nơi bằng phẳng cùng một ao ôn tuyền.
Nước trong ôn tuyền vì nóng mà bốc khói, chẳng khác nào tiên cảnh giữa mùa đông.
Mà quanh bờ ao lại có một bó hoa trắng
Dương Tiểu Cận lần nữa nhướng mày, một màn này vượt quá dự liệu của nàng.
Vì có chút bất ngờ mà Dương Tiểu Cận chưa kịp chuẩn bị….
Nhâm Tiểu Túc không ngờ, sau bảy ngày truy đuổi Nhâm Tiểu Túc lại chơi một màn thế này…
Trông Nhâm Tiểu Túc không giống người biết tặng hoa cho người khác!
- Được rồi, xuất hiện đi.
Ta biết ngươi ở đây.
Dương Tiểu Cận nói.
Nhâm Tiểu Túc đi ra từ sau màn hơi nước:
- Không giận nữa?
- Đã giữa màu đông rồi, hoa hái từ đâu đấy?
Dương Tiểu Cận không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Nhiệt độ quanh ôn tuyền cao, thực vật không chỉ không héo rũ mà còn nở hoa…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Ta dẫn ngươi tới đây chủ yếu là thấy chúng ta chạy trong rừng hơn 7 ngày rồi.
Thân thể hẳn đã dơ, ta thấy nước suối không bị đóng băng nên nhận ra trên núi có ôn tuyền, muốn hai ta… ngươi có thể tắm rửa…
Dương Tiểu Cận vụng trộm liếc mắt, những thứ khác không nói, ít nhất trông Nhâm Tiểu Túc vẫn không khác trước.
Nàng liếc Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Lần này tha cho ngươi.
Kỳ thật đa số cô gái đều rất dễ dỗ dành.
Các nàng cũng chẳng muốn cái gì quá đặc biệt, đơn giản là do thái độ mà thôi.
Dương Tiểu Cận cũng không tính đuổi theo, chỉ là thấy Nhâm Tiểu Túc, chẳng thèm xin lỗi nên càng đuổi càng tức.
Rõ ràng Nhâm Tiểu Túc đã thu nha hoàn, kết quả cuối cùng lại khiến nàng càng giống người vô cớ gây sự hơn.
- Ngươi đi qua một bên trước, đừng nhìn lén.
Dương Tiểu Cận nói.
- À, được rồi…
Nhâm Tiểu Túc nói xong liền bước xuống sườn núi.
Hắn ngồi quay lưng lại ôn tuyền:
- Không phải ôn tuyền nào cũng tắm được đâu.
Bất quá ta đã kiểm tra nước ở đây rồi, không có vấn đề gì cả, rất an toàn.
Dương Tiểu Cận điềm nhiên như không mà nói:
- Nha hoàn ngươi thu tên gì?
Dương Tiểu Cận hỏi xong thì nhìn chằm chằm bóng lưng Nhâm Tiểu Túc, chờ rất lâu thấy đối phương không nhìn lén mới xuống nước.
- Chu Nghênh Tuyết…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Hẳn ngươi cũng biết nàng ta?
- Chu Nghênh Tuyết?
Dương Tiểu Cận có phần sửng sốt:
- Sao lại là nàng? Không phải nàng ở Tây nam à?
- À…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Sau khi hàng rào 88 bị hủy, nàng ta đã tới Trung Nguyên.
Ban đầu nàng nói để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Nhưng sau này ta mới phát hiện mẹ nàng đã mất nhiều năm, toàn là gạt ta thôi.
Dương Tiểu Cận im lặng nửa ngày mới lên tiếng:
- Khi còn bé Chu Nghênh Tuyết ở Viện mồ côi, lấy đâu ra mẹ…
Nhâm Tiểu Túc nhất thời bó tay, Chu Nghênh Tuyết không nói sai.
Vốn hắn tưởng lần thứ 2 Chu Nghênh Tuyết cũng nói thật, không ngờ nàng ta vẫn nói dối!
Kỹ năng diễn xuất của cô nàng này quá đỉnh rồi!
- Nói tiếp đi, chuyện gì xảy ra nữa?
Dương Tiểu Cận hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nghe tiếng bọt nước vang lên, nhất thời đầu óc trống rỗng.
- Không nghe ta hỏi gì à?
Dương Tiểu Cận thấy Nhâm Tiểu Túc im lặng thì lên tiếng.
- À à… Kỳ thật ta cũng không tính nhận nàng làm nha hoàn.
Ban đầu chỉ muốn thông qua nàng gia nhập An Kinh tự.
Nghe nói trở thành thành viên chính thức của An Kinh tự có thể yêu cầu tổ chức hoàn thành một việc cho mình.
Ta muốn nhờ An Kinh tự tìm các ngươi…
Nhâm Tiểu Túc tỉnh lại, mặt đỏ rần:
- Ngay từ đầu, quan hệ của ta và nàng chỉ là quan hệ hợp tác thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận