Đệ Nhất Danh Sách

Chương 657: Trong Chiến Trường

Đại đa số tình cảm trên thế giới này sẽ dần phai nhạt theo thời gian.
Giống như đồng hồ cát không ngừng chảy xuống, biến mất.
Dù là tình bạn hay tình yêu cũng thế.
Đã có lúc Dương Tiểu Cận thật sự cho rằng Nhâm Tiểu Túc đã mất rồi.
Nàng cố chấp chờ đợi kỳ thật chỉ muốn cho bản thân một tia hi vọng.
Nàng nói với Dương An Kinh muốn đi tìm Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng nàng cũng chẳng biết tìm ở đâu.
Cứ đi lang thang trong rừng một thời gian, Dương Tiểu Cận bỗng cảm thấy vô cùng cô độc.
Mãi tới khi Lý Thần Đàn tìm thấy nàng.
Lúc ấy Lý Thần Đàn cầm một tờ báo lắc lắc lại quăng xuống đất rồi chạy trối chết.
Trong lúc Dương Tiểu Cận đang nhìn thì Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân đã rời đi.
Bấy giờ Dương Tiểu Cận mới thu súng lại, nghi hoặc đi tới bên cạnh tờ báo.
Sau đó nàng thấy được tin thiết giáp xuất hiện tại Lạc thành!
Bấy giờ, Dương Tiểu Cận mới chạy như điên về Lạc thành.
Nàng chạy liên tục hai ngày không nghỉ ngơi, trong lòng có sự chờ mong khó hiểu.
Hai ngày này, nàng chạy hơn 300 ki lô mét , vượt qua núi cao sông rộng, đi cả ngày lẫn đêm
Hiện tại, nàng đang rất gần người kia.
Thậm chí Dương Tiểu Cận còn cảm nhận được khí tức ấm áp như gió thổi qua mặt mình, vuốt ve lọn tóc của nàng.
Nón lưỡi trai có hơi dơ, tóc nàng cũng tán loạn, thế nhưng không sao cả!
Trong thành thị hỗn loạn, mọi người trốn tránh nơi phát ra tiếng súng, chỉ duy nhất Dương Tiểu Cận làm việc nghĩa không chùn bước mà chạy tới nơi có tiếng súng.
Vì nơi đó có người nàng muốn tìm.
Trên đường Vọng Xuân Môn, thiếu niên giết ra một đường máu.
Trên đường Vọng Xuân Môn, cô gái đội mũ lưỡi trai leo lên tòa cao ốc.
Một khắc trước.
Nhâm Tiểu Túc cười hỏi:
- Tin tưởng ta không?
Hứa Khác giật mình nhưng vẫn trả lời tin.
Một khắc sau, Hứa Khác nghe Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ta cũng tin nàng sẽ tới.
Một siêu phàm giả giơ tay ngưng tụ ánh sáng xanh, sát cơ dần nổi lên.
Nhưng súng bắn tỉa chợt lộ diện trên tòa cao ốc.
Viên đạn xuyên qua không gian như xuyên qua không biết bao nhiêu ngày đêm, xuyên qua sự cố chấp chưa bao giờ ngủ yên, xuyên qua nhung nhớ, bắn tới siêu phàm giả thành một đoàn sương máu!
Đại sư súng ống cấp hoàn mỹ đã bắt đầu khống chế chiến trường.
Từ lúc này, bất kỳ ai muốn giết Nhâm Tiểu Túc, đều phải chết.
Đây chính là quyền hành của nàng.
Nhâm Tiểu Túc tận lực nói cho cả thế giới biết, hắn đang ở Lạc thành, phảng phất như tin chắc rằng đối phương biết được tin hắn thì nhất định sẽ tới.
Mà sau khi Dương Tiểu Cận biết tin của Nhâm Tiểu Túc lập tức vượt qua ngàn dặm sông núi, xuyên qua biển người mà tới đây.
Dù rằng họ chưa bao giờ ước định với nhau.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn cao ốc, hắn thấy cô gái đội nón lưỡi trai không ngừng bóp còn, bắn chết siêu phàm giả muốn tấn công Nhâm Tiểu Túc.
Dưới nón lưỡi trai, Dương Tiểu Cận nhếch môi cười.
Ngươi tin ta sẽ tới, vì thế ta đã tới.
Chỉ trong chớp mắt này, thời gian như dừng lại, phảng phất chờ đợi cuộc hội ngộ của cả hai.
Vì thế mỗi giây trôi qua, cả hai đều vô cùng quý trọng nó.
Đã lâu không gặp.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu cười nói với Hứa Khác:
- Còn sức không?
Hứa Khác cười thảm:
- Chiến đấu tiếp cũng không thành vấn đề.
- Vậy giết hết họ đi.
Vào lúc này, hai đầu con đường vang lên tiếng kêu thảm, phảng phất như đám người đang bị tập kích.
Ánh mắt Hứa Khác xuyên qua đám người, thấy được lão Lý và Tần Sanh, Trương Thanh Khê.
Bất quá, điều khiến hắn ngoài ý muốn là, hắn cũng thấy được La Vân Nhàn và Hoàng Hiểu Vũ.
Các binh sĩ của tập đoàn khác gào thét:
- Có địch tập kích! Chú ý nơi cao, có súng bắn tỉa! Còn có cả Kỵ Sĩ nữa!
Vốn là một cuộc phục kích, thế nhưng vào lúc này, thợ săn đã biến thành con mồi.
Trên thực tế, một khắc Dương Tiểu Cận tới đây, phần thắng đã bắt đầu nghiêng về một bên.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên buông “khiên người” ra, bước vào đám người.
Rõ ràng trước mắt hắn đều là kẻ địch nhưng mặc kệ hắn đi tới đâu, kẻ địch muốn tấn công hắn đều chỉ còn là một đoàn sương máu.
Binh sĩ bắt đầu mong chờ vào những siêu phàm giả có khả năng tránh né đường đạn mà giết Nhâm Tiểu Túc.
Tuy có siêu phàm giả với tốc độ cực nhanh nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn nhanh hơn họ.
Một ít siêu phàm giả nhảy lên mái nhà, muốn tới gần và giải quyết Dương Tiểu Cận.
Thế nhưng trước mắt họ lại xuất hiện lão Hứa đeo mặt nạ bạc.
Bất luận những siêu phàm giả này cố gắng thế nào thì lão Hứa vẫn chẳng khác nào núi cao ngắn trước mặt họ.
Súng cũng không bị thương, hơn nữa còn nhanh như quỷ mị.
Lão Hứa xuất hiện khiến Dương Tiểu Cận càng không chút băn khoăn mà bóp cò.
Lúc nàng thấy được lão Hứa thông qua kính ngắm còn tưởng đó là siêu phàm giả nào đó.
Nhưng khi Dương Tiểu Cận thấy được Hắc đao trong tay lão Hứa thì hiểu rõ đây là Ảnh tử của Nhâm Tiểu Túc, chỉ là Nhâm Tiểu Túc ngụy trang cho nó mà thôi.
Tiếu ý của Dương Tiểu Cận dày đặc hơn như muốn nói cẩn thận nhé.
Trong lúc nàng nói chuyện, một viên đạn bắn ra.
Kẻ địch bên người Nhâm Tiểu Túc lần lượt ngã xuống.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào đang tản bộ chứ chẳng phải đang chém giết trên chiến trường.
Sự tự tin kia không chỉ dựa vào hắn mà còn dựa vào cô gái đang ở trên cao ốc kia.
Cho nên, điều khiến người khác khó tin nay lại trở thành sự thật.
Trong chiến trường hỗn loạn như chỉ còn có hai người mà thôi.
Trước đó, mọi người vẫn không tin trên thế giới này còn có hai người có tin tưởng và phối hợp với nhau ăn ý như thế.
Thiếu niên bước chậm trên đường dài nhuộm máu, không có bất kỳ biện pháp phòng ngự nào, lại không ai có thể bắn được hắn.
Những người hướng miệng súng về phía Nhâm Tiểu Túc đều chết hết.
Hứa Khác đi sau lưng Nhâm Tiểu Túc, trong lòng hắn nghĩ, thiếu niên trước mặt này hẳn là người trâu bò nhất trong số người hắn từng gặp.
Lúc này, nhân viên tập đoàn từng muốn phản kích.
Thế nhưng những viên đạn từ tay súng bắn tỉa như có mắt, không ngừng bắn chết quan quân chỉ huy.
Đối với Dương Tiểu Cận mà nói, nếu chỉ có thể bắn trúng mục tiêu thì vẫn chưa phải là đại sư súng ống cấp hoàn mỹ.
Đại sư chân chính sẽ biết rõ bản thân phải bắn ai, người đó sẽ xuất hiện ở chỗ nào.
Dương Tiểu Cận ở trên tòa nhà cao tầng ở cuối đường, toàn bộ chiến trường đều nằm trong tầm bắn của nàng, không góc chết.
Không ai có thể may mắn sống sót cả.
Vì thế, quan quân trong chiến trường lần lượt chết đi, mãi tới khi không còn ai chỉ huy nữa.
Binh sĩ tập đoàn cũng không sợ chết, không có binh sĩ chỉ huy thì họ tự chiến đấu.
Nhâm Tiểu Túc không coi ai ra gì, đi tới trước mặt một siêu phàm giả.
Hắn giương súng lên, cò súng được mở ra, hỏa lực vang rền.
- Các ngươi đã bị bao vây…
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ cười:
- Bỏ vũ khí đầu hàng đi.
Đã rất lâu hắn không vui vẻ như thế!
Đoàn tàu hơi nước lần nữa di chuyển, kẻ địch trên đường có phần hoảng hốt vì không biết lúc nào bản thân sẽ bị tay súng bắn tỉa nhắm tới.
Loại cảm giác chờ chết này thật sự rất dày vò và sợ hãi.
Dần dà, có người đã bắt đầu chạy tán loạn.
Thế nhưng Lý Ứng Duẫn và Tần Sanh đã sớm ngăn cản đường lui của họ.
Nhất là Hoàng hiểu Vũ, hắn giết thẳng một đường tới trước mặt Hứa Khác.
Hứa Khác ngây ngẩn cả người:
- Không phải ngươi…
Hoàng Hiểu Vũ bình tĩnh nói:
- Ta chỉ không muốn bảo vệ Thanh Hòa, không muốn vì danh lợi mà hãm thân vào phân tranh.
Nhưng không có nghĩa ta nguyện ý nhìn ngươi chết.
Lão Lý gào to từ phía xa:
- Bớt nói nhảm đi.
Ta đang bị thương! Mau tới hỗ trợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận