Đệ Nhất Danh Sách

Chương 958: Chiến Sự Thăng Cấp

"Mập mạp, đến cùng vì sao chúng ta phải lặn lội đường xa tới chiến trường Trung Nguyên a…."

Chu Kỳ ở bên cạnh La Lam phàn nàn nói:
"Chúng ta mới vừa về Tây Nam chưa được hai ngày đã bị ngươi kéo đi tiếp.
Lúc trước trụ sở bí mật vừa bị Vương thị cùng An Kinh Tự phá hủy, sao bây giờ còn vội tới giúp bọn họ làm gì?"
"Ta tới nơi này không phải vì Vương thị…"
La Lam hồn nhiên vô tư nói:
"Nếu lực lượng Vương thị có thể bị suy yếu đương nhiên là chuyện tốt, trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng thế này vẫn phái người tới phá hủy trụ sở của chúng ta, thật sự là rảnh rỗi đến sợ.
Nhưng ta tới nơi này là vì Nhâm Tiểu Túc, hiểu không? Bằng hữu! Đó là bằng hữu a!"
Chu Kỳ bĩu môi:
"Nói cứ như tình bạn thâm hậu lắm không bằng."

"Đương nhiên thâm hậu…"
La Lam nói:
"Ngươi quên ban đầu hắn cứu chúng ta thế nào đấy sao.
La Lam ta không có nhiều ưu điểm nhưng trượng nghĩa thì không thiếu, nhận ân như giọt nước, trả lại cả đại dương.
Nhâm Tiểu Túc cứu ta nhiều lần như vậy, lần này hắn bị nhốt trên núi Tả Vân, không có đạo lý gì ta lại mặc kệ hắn."

"Ngươi dẫn theo 2000 chiến sĩ nano xem như hạ vốn gốc rồi…"
Chu Kỳ nói: "Giá trị của một cái chiến sĩ nano có thể so với một mai đạn đạo, cũng không biết hai huynh đệ các ngươi nghĩ thế nào nữa.
Ngay cả Khánh Chẩn cũng hồ đồ với ngươi, hắn thật sự không sợ Vương thị thừa cơ hội này lùng bắt ngươi à?"
La Lam không vui:
"Ta nói ngươi này, sao gì ngươi cũng tính tiền vậy, tiền sao có thể so với tình bạn được?”

"Không có tiền thì ăn cơm bằng gì?"
Chu Kỳ khinh thường nói:
"Thế đạo này, chỉ có vàng bạc mới không phản bội ngươi, tình bạn? Ngươi quan tâm tình bạn như vậy, thời điểm ngươi gặp nạn sẽ có mấy người tới cứu ngươi?"
La Lam vui tươi hớn hở cười nói:
"Quản người khác làm gì, ngươi không hiểu sự quan trọng của tình bạn cũng không sao.
Nhưng ngươi yên tâm, nếu có một ngày ngươi gặp nạn, cho dù ta đánh bạc mạng của mình cũng sẽ đi cứu ngươi."

Khi La Lam nói xong câu đó, Chu Kỳ đột nhiên im lặng, không nói được gì nữa.
Chi đội từ Tây Nam này đã hành quân liên tục vào ngày.
Sau khi La Lam biết Nhâm Tiểu Túc bị nhốt ở Tả Vân sơn, hắn lập tức lập đội rồi xuất phát.
May mà Tây Nam cùng Tây Bắc đã liên thông đường sá, mà Tây Bắc tới Trung Nguyên khá nhanh.
Bấy giờ mới thuận tiện để xe tải quân dụng của bọn họ nhanh chóng đến chiến trường.
Lúc này, bọn họ cách Tả Vân sơn chỉ chừng hơn mười ki lô mét , La Lam bỗng nhiên đi chậm rồi dừng bước lại:
"Khoảng cách khá ổn rồi, hẳn có thể liên lạc với bọn họ! Thông tín viên! Thông tín viên đâu? Liên lạc với chiến lữ số 6 của Tây Bắc ở Tả Vân cho ta."

Trước khi đến, La Lam đã liên lạc với cứ điểm 178, cho nên hắn mới có biện pháp liên hệ với binh sĩ trên núi Tả Vân.
Hiện giờ thiết bị liên lạc của chiến lữ số 6 đều tạm ngừng sử dụng, thế nhưng radio quân dụng thì vẫn xài, dùng để gọi cho Vương thị.
Phạm vi của radio quân dụng này chỉ chừng vài chục ki lô mét , cho nên La Lam đi tới gần mới liên lạc với.
La L. . Âm Thầm nói:
"Hiện tại Nhâm Tiểu Túc mà biết ta gấp rút tiếp viện nhất định sẽ rất kinh ngạc a!"
Đợi hai bên kết nối xong, La Lam lập tức lớn giọng hô:
"Nhâm Tiểu Túc đâu? Ta tìm trưởng quan Nhâm Tiểu Túc của các ngươi.
Nói cho hắn biết, La Lam tới trợ giúp!"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó âm thanh nghi hoặc của Nhâm Tiểu Túc truyền đến:
"La mập mạp? Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta tới cứu bằng hữu a.
Mặt khác ta có dẫn theo 2000 chiến sĩ nano chuẩn bị gia nhập chiến trường, mau nói kế hoạch tác chiến của các ngươi cho ta biết, ta sẽ phối hợp…."

La Lam phấn khởi nói.
Khác với Khánh Chẩn không thích chiến tranh, La Lam lại là người cuồng chiến tranh, trước kia hắn và Khánh Chẩn chấp hành nhiệm vụ có tính chất khác nhau ở Khánh thị, hắn vẫn luôn nằm trong chi binh chủ lực của Khánh thị.
Cho nên, nhắc tới đánh trận, La Lam thật sự kích động.
Nói thật trong thời gian hơn một năm này, La Lam rất bận rộn, nhưng thật sự không phải chiến tranh, trên cơ bản chỉ là làm mấy chuyện dùng gậy quấy phân heo thôi.
Cũng không phải hắn muốn làm gậy quấy phân heo, thật sự thì Khánh thị cần có một người như thế để làm một ít chuyện không thể lộ ra ánh sáng.
Mà người Khánh Chẩn có thể tuyệt đối tín nhiệm lại không nhiều lắm, chỉ có thể để hắn làm.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc đang nghe gọi điện thoại trong doanh trướng chỉ huy nhìn Vương Uẩn cùng P5092.
Vừa rồi bọn họ còn sợ có hớn 2000 mọi rợ đột nhiên xuất hiện ở hướng Tây Bắc, điều này cả đám vô cùng lo lắng chiến cuộc sẽ xuất hiện biến cố gì, kết quả lại là viện quân!
Năng lực của Tuân Dạ Vũ chắc chắn không sai, cơ mà P5092 thật sự không nghĩ tới đó sẽ là viện quân!
Đạn dược trên trận địa phòng ngự đã sắp hết, kẻ địch sắp gia tăng binh lực, bề ngoài trông P5092 bình tĩnh không gợn sóng, nhưng kỳ thật trong lòng đã nóng như lửa đốt.
Kết quả 2000 người kia lại là cứu binh?
Nhâm Tiểu Túc nhìn P5092 một cái:
"Kêu bọn họ phối hợp thế nào? Chúng ta cũng không rõ tình huống ngoại vi của quân đoàn viễn chinh lắm."

Thời điểm này, bỗng nhiên La Lam nói:
"Nếu không để ta tiến công thăm dò thử một chút, nhìn xem hư thật của mọi rợ ra sao?"
Nhưng P5092 đột nhiên nhận điện thoại và bình tĩnh nói:
"Không được, bây giờ các ngươi chưa thể gia nhập chiến trường.
Tuy rất cảm tạ các ngươi gấp rút tiếp viện Tả Vân sơn, nhưng lấy thực lực vốn có của các ngươi cũng không thể tạo ra ảnh hưởng to lớn gì đối với cục diện chiến đấu hiện tại.
Cho nên hi vọng trước tiên các ngươi hãy . . Âm Thầm tới bờ sông phụ cận, chờ đợi bước tiếp theo trong kế hoạch tác chiến của chúng ta."

Có lực lượng viện trợ bên ngoài hiển nhiên chuyện tốt, hơn nữa Chiến sĩ nano xác thực rất mạnh.
Nhưng nếu như tác chiến chính diện cùng quân đoàn viễn chinh, 2000 Chiến sĩ nano cũng không thể trở thành mấu chốt định thắng bại, cho nên bọn họ cần được dùng vào bước hữu hiệu nhất của kế hoạch.
Lúc này viện quân đến nơi có thể nói đã giúp đám Nhâm Tiểu Túc chấn hưng sĩ khí, nhưng P5092 lãnh tĩnh phân tích thế cục hiện tại, cuối cùng vẫn quyết định trước hết để chi đội Tây Nam này chờ lệnh.
La Lam vui tươi hớn hở cười nói:
"Được, chúng ta phục tòng mệnh lệnh.
Vừa rồi ta đã nhìn thoáng qua địa đồ, cách Tả Vân sơn chừng 11 ki lô mét có một bờ sống, cách vị trí hiện tại của chúng ta khoảng 16 ki lô mét .
Ta tính sau 40 phút đồng hồ sẽ đến, tới nơi sẽ liên lạc với các ngươi.”

P5092 nói:
"Cảm ơn, chờ tin tức của các ngươi."

"Bảo trọng."

Nói xong hai bên liền cúp điện thoại, P5092 hít một hơi thật dài rồi cười nói:
"Chỉ cần quân đoàn viễn chinh không có viện binh thì chúng ta vẫn còn một tia hi vọng.”

"Chỉ có một tia thôi hả?"
Tiểu mập mạp trắng nõn Tuân Dạ Vũ thầm nói:
"Nghe có khác nào chờ chết đâu?"
"Chúng ta chỉ có mấy ngàn người, quân đoàn viễn chinh có mấy vạn người.
Có một tia hi vọng đã tốt lắm rồi…”
P5092 vừa cười vừa nói.
Vương Uẩn quan sát biểu tình của P5092 một chút, hắn phát hiện đối phương có phần nhẹ nhõm hơn.
Xem ra đám người La Lam đến đã giúp P5092 có thêm một ít lòng tin.
Kết quả vào lúc này, một tham mưu tác chiến bỗng nhiên chạy vào từ bên ngoài:
"Trưởng quan, trận địa số 3 thiếu chút nữa đã bị cao thủ mọi rợ ẩn giấu đột phá.
May mà đại lừa dối xuất thủ, bằng không thì xong rồi.
Hiện tại trận địa số 3 đã dùng hỏa lực dày đặc bức lui mọi rợ, nhưng bọn họ đạn dược đã sắp cạn.
hi vọng có thể nhận được trợ giúp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận