Đệ Nhất Danh Sách

Chương 801: Nghĩ Cách Cứu Viện Thất Bại!

Bấy giờ, ngục trưởng đang đứng trong phòng giám sát nhìn Vương Uẩn và đại lừa dối thì thầm to nhỏ với nhau.
Hình ảnh muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu quái dị.
Bất quá ngục trưởng ý thức được, Vương Uẩn hẳn biết hắn đọc được âm môi nên mới che miệng nói chuyện.
Trước giờ hắn chỉ cần thông qua camera, dù không nghe tiếng vẫn biết tù nhân nói gì.
Tù nhân nói ra bí mật của mình khi nào họ cũng không biết.
Đây là lý do hắn có thể an ổn ngồi ơ cái ghế này 10 năm qua, vì hắn luôn tìm được tin tức quan trọng cho cấp trên.
Mà hiện tại, Vương Uẩn đã nắm giữ được bí mật của hắn.
Quả nhiên, vị Vương Uẩn có thể leo lên tới chứ người quản lý cục tình báo quả thực có chỗ hơn người.
Khi Vương Uẩn còn là trưởng phòng phòng tình báo số 2, trưởng ngục đã phát hiện tổng số lượng tù nhân của phòng 1 và 3 bắt được còn không nhiều bằng Vương Uẩn.
Dường như Vương Uẩn luôn có thể lần theo dấu vết mà tìm ra bí mật của người khác.
Trưởng ngục lạnh mặt nói:
- Quả nhiên hai người này có vấn đề, khi nào người của phòng 1 tới thẩm vấn hắn?
- Nói là tới ngay…
Một giám ngục đáp.
- Zoom cận cảnh lại rồi dùng thiết bị thu âm nghe thử họ nói gì…
Trưởng ngục nói.
- Trưởng quan, nhà ăn quá ồn, hơn nữa xung quanh hai người họ không có sự ba động của âm tần, nghe không được gì hết.
- Kêu đội an ninh và duy trì trật tự dẫn hai người này tới cho ta.
Cẩn thận một chút, nếu gặp phải chống cự phải ra sức áp chế.
Nói xong, khí gas bắt đầu được thả ra, sương mù màu trắng nhanh chóng tràn ngập đại sảnh.
Đội an ninh bắt đầu tiến vào phòng ăn, họ đeo mặt nạ phòng độc vừa vào gặp người liền đánh.
Một tiểu đội 10 người đi về phía Vương Uẩn và đại lừa dối.
Đại lừa dối hô to:
- Trước hết tới khống chế tên giám ngục kia đi.
Ta cảm thấy có năm phần nắm chắc đó.
- Không được, trưởng ngục là siêu phàm giả, không dễ vậy đâu…
Vương Uẩn hổ:
- Hơn nữa ta có hơn 200 huynh đệ đang bị giam trong một nhà giam khác.
Nếu ta động thủ thì họ xong đời!
Đại lừa dối nói thầm:
- Vậy thúc thủ chịu trói đi, sao nhiều chuyện như vậy làm gì.
Hai mắt Vương Uẩn bị khí gas xông cho đỏ bừng.
May mà hắn kịp điều khiển không khích ngăn cản khí gas nên cả hai mới không sao.
Vương Uẩn nghiêm túc nhìn đại lừa dối:
- Muốn ta đầu quân cho Tây bắc thì trước hết phải cứu các huynh đệ của ta ra.
Ta sẽ không đi một mình đâu!
- Ngươi có nhầm không vậy, là hơn 200 người đó, dẫn đi kiểu gì?
Đại lừa dối nghe xong thiếu chút nữa nổi điên.
Đây là sân sau của Khổng thị, dẫn một mình ngươi chạy cũng được đi, dẫn hơn 200 người đi cùng thì khác nào khai chiến với Khổng thị?!
Vương Uẩn không để ý đại lừa dối la hét, hắn nhìn thoáng qua đám người của đội an ninh:
- Trước giải quyết xong đám người này đi.
Ngươi nói xem, ngươi không có kế hoạch gì thì chạy vào đây làm chi.
Bây giờ bị bắt đi tra tấn là cái chắc!
Kết quả khi nói tới tra tấn, Vương Uẩn phát hiện đại lừa dối cũng không quá để ý.
Hắn kinh ngạc:
- Ngươi không sợ à?
- À, ngươi nói tra tấn đó hả…
Đại lừa dối nói:
- Họ có đánh ta cũng đâu có đau.
Bấy giờ Vương Uẩn liền bối rối.
Đúng thế, đại lừa dối da dày thịt béo nên kim gây tê cũng chẳng làm gì được.
Lúc bị đánh đương nhiên cũng chẳng xi nhê.
Thế nhưng Vương Uẩn hắn sẽ đau a!
Con mẹ nó, cho nên đại lừa dối lại lừa hắn, bị đánh chỉ có mình hắn?
Vương Uẩn nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi Tây bắc các ngươi tuyển người kiểu này đó hả?
- Khục khục….
Đại lừa dối nói:
- Bảo trọng.
Bấy giờ, người của đội an ninh đã đi tới chỗ hai người họ, giơ gậy vung xuống.
Đại lừa dối nằm phịch xuống đất, mặt kệ đối phương muốn làm gì thì làm.
Đội trưởng đội an ninh thấy Vương Uẩn và đại lừa dối không phản kháng thì quyết định chích thuốc tê cho hai người rồi lôi ra khỏi phòng ăn.
Vương Uẩn thừa dịp bản thân vẫn còn tỉnh táo cố gắng nói với đại đội trưởng một cách thành khẩn:
- Ta báo cáo, hắn không sợ tra tấn bình thường, hãy tra tấn hắn bằng điện, nhờ cậy ngươi!
Đại lừa dối:
- ???
Vương Uẩn tỉnh dậy nghe được bên tai là âm thanh kêu gào thảm thiết của đại lừa dối thì có chút bất an.
Khổng thị nhốt hắn vào một phòng tra tấn đôi, không phải phòng thẩm vấn thông thường mà chuyên dùng để dụng hình.
Phòng tra tấn này có thể nghe được âm thanh dụng hình của phòng bên cạnh.
Khổng thị sẽ dùng tiếng kêu la thảm thiết của một tù nhân đánh bại phòng tuyến trong lòng một tù nhân khác.
Trưởng phòng phòng một đứng trước mặt Vương Uẩn, quan sát biểu tình đối phương.
Kết quả hắn lại thấy nụ cười vui vẻ hiện ra trên khuôn mặt người đối diện…
Điều này khiến cho trưởng phòng có chút khó hiểu.
Không phải bảo quan hệ hai người này rất tốt đó hả, lão đầu kia hẳn là gián điệp của Vương Uẩn mà?
Nhưng bây giờ biểu tình Vương Uẩn không đúng nha.
Nụ cười của tên này như phát ra từ tận đáy lòng, vô cùng chân thành.
Điều này khiến trưởng phòng có phần khó hiểu, bèn hỏi:
- Bây giờ ngươi có gì muốn nói không?
Vương Uẩn nhìn đối phương:
- Ngươi là Chung Trăn từng làm ở phòng 3.
Lúc ta phụ trách nơi đó từng phối hợp với ngươi trong một hành động.
Chung Trăn nheo mắt:
- Tiền bối, hiện tại không phải lúc nói những cái này.
Vương Uẩn cười:
- Không sao, bây giờ ngươi đã trở thành trưởng phòng phòng 1 rồi.
Sau này nói không chừng sẽ trở thành người quản lý cục tình báo nữa.
Thế này đi, ta nói với ngươi bí mật của cục tình báo, trong đó có những nhược điểm của các trưởng quan khác, thế nào?
Chung Trăn cười nói:
- Vậy tiền bối muốn thế nào? Thả ngươi ra thì không được rồi, hiện tại không ai có thể thả ngươi ra.
- Ta không ra…
Vương Uẩn lắc đầu:
- Ngươi tăng mức điện áp của người bên cạnh là được.
Chung Trăn:
- ???
Đây có phải người đồng bạn không vậy? Rõ ràng là kẻ thù mà!
Tình báo chắc chắn đã sai!
Buổi tối thứ tư, phòng tình báo số một liên tục tra tấn ba ngày vẫn không thể hỏi ra cái gì cả.
Theo lệ cũ, loại tra tấn này hẳn sẽ tiếp tục kéo dài mấy tháng, thậm chí còn dùng chiến thuật lâu dài mãi tới khi tinh thần đối tượng thẩm vấn tan vỡ mới thôi.
Kết quả chẳng biết phòng tình báo số một nhận được tin gì mà dùng lại.
Vương Uẩn và đại lừa dối được nhốt vào phòng giam của mình.
Lần này trưởng ngục an bài cho hai người ở hai phòng giám sát nhau, muốn nhìn xem hai người này có để lại dấu vết gì không
Sau đợt tra tấn này, Vương Uẩn và đại lừa dối chịu tổn thương.
Chỉ có Chung Trăn là người thắng lợi lớn nhất, lúc rời đi trên miệng con hàng này còn cười tươi rói.
Mà hết thảy tin tức đều bị ngục trưởng biết đọc âm môi đọc được sạch.
Trưởng ngục ngồi trong phòng làm việc gọi điện thoại:
- Trưởng quan, Chung Trăn đã moi được tin của ngài từ chỗ của Vương Uẩn.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười lạnh:
- Uổng công ta đề bạt hắn, đúng là dưỡng hổ thành họa.
Nói xong đối phương liền cúp máy.
Ngục trưởng bỗng nghĩ tới việt, nếu Vương Uẩn đã biết hắn đọc được âm môi, chẳng lẽ đang mượn tay hắn châm ngòi ly gián trong nội bộ cục tình báo?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận